[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

/

Chương 7: Tổ Chức Giải Đấu

Chương 7: Tổ Chức Giải Đấu

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Nhị Sư Huynh Bản Tôn

5.202 chữ

02-10-2024

"Làm sao tìm được hắn?" Thầy phụ trách vô ý thức hỏi.

Toàn bộ khối mười hai có hơn hai mươi lớp, hơn ngàn học sinh, muốn tìm ra một vị tuyệt thế thiên tài không nguyện ý lộ ra tính danh thân phận không khác gì mò kim đáy biển.

Mà lại từ camera giám sát tối hôm qua đến xem, vị tuyệt thế thiên tài kia rõ ràng là đang trốn tránh giám sát, không muốn để cho người ta biết thân phận chân thật của hắn, cho nên thầy phụ trách mới phát sầu.

Trịnh hiệu trưởng đứng người lên đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xem học sinh bên ngoài, qua một hồi lâu hắn mới tiếp tục nói: "Ta dự định tiến hành một giải đấu trước khi tốt nghiệp cấp ba, chỉ cần là học sinh đạt tới gấp một lần khí huyết trở lên thì đều có thể báo danh tham gia, mười vị trí đầu được ban thưởng tài chính phong phú."

Thầy phụ trách lắc đầu nói: "Vị tuyệt thế thiên tài kia đã không muốn bại lộ thì hắn chưa chắc sẽ báo danh tham gia."

Giải đấu dò xét thực lực như vậy trước kia cũng tiến hành qua nhiều lần, nhưng vị tuyệt thế thiên tài kia đều không có biểu lộ ra bất kỳ dấu hiệu gì.

Trịnh hiệu trưởng tỏ ra ý vị thâm trường, cười nói: "Lần này không giống trước đó, mười vị trí đầu có ban thưởng thấp nhất là mười vạn nhân dân tệ."

"Cái gì? Mười vạn nhân dân tệ?" Thầy phụ trách kinh ngạc thốt lên.

Trước đó bất luận giải đấu gì thì hạng nhất có ban thưởng chỉ mới một vạn nhân dân tệ, hiện tại hạng mười đều là mười vạn nhân dân tệ.

Đây tuyệt đối là đại thủ bút a!

"Đúng, là mười vạn nhân dân tệ." Trịnh hiệu trưởng như một lão hồ ly đa mưu túc trí, cười nói: "Chỉ cần vị tuyệt thế thiên tài kia đối với ban thưởng cảm thấy hứng thú, vậy hắn nhất định sẽ đăng kí tham dự."

Thầy phụ trách đã hiểu, lập tức vuốt mông ngựa: "Vẫn là hiệu trưởng cao minh hơn ta một bậc."

Trịnh hiệu trưởng cười ha hả.

Ban thưởng thấp nhất là mười vạn nhân dân tệ, hắn cũng không tin vị tuyệt thế thiên tài kia không động tâm.

. . .

Tin tức khối mười hai vào hai ngày sau sẽ cử hành giải đấu dò xét thực lực được lãnh đạo trường học tận lực tuyên truyền, nó giống như mọc cánh mà chỉ trong vòng 1 giờ ngắn ngủi liền điên cuồng truyền khắp khối mười hai.

Hai mươi ba lớp mười hai đã triệt để sôi trào!

"Trời ạ! Giải đấu lần này có ban thưởng cũng quá phong phú đi!"

"Phần thưởng hạng nhất lên tới ba mươi vạn nhân dân tệ, năm hạng đầu có ban thưởng hai mươi vạn nhân dân tệ, mười hạng đầu có ban thưởng mười vạn nhân dân tệ. Đây là ban thưởng trước nay chưa từng có a!"

"Lãnh đạo trường học điên hết rồi sao? Vậy mà đem thiết bị kiểm tra bán đi!"

"Không được, ta cũng muốn tham gia, nhỡ đâu ta có thể tiến vào mười vị trí đầu thì sao!"

"Ngươi á? Thôi đi, chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn làm quần chúng ăn dưa thì liền tốt."

. . .

Học sinh lớp mười hai đều đã vô tâm đi học, từng người đều đang nghị luận về giải đấu sắp tới.

Ban thưởng thấp nhất là mười vạn nhân dân tệ để cho mỗi một học sinh đều kích động, hưng phấn lên.

Dù sao ở tại thành phố căn cứ, mười vạn nhân dân tệ đã đầy đủ giúp cho một gia đình bình thường mua đồ sinh hoạt cần thiết trong vòng một đến hai năm.

Lúc này, tại lớp 12/4 cũng có rất nhiều học sinh đang nghị luận về chuyện này, ngay cả Hứa Linh là học sinh ưu tú như vậy cũng đều gia nhập đại quân nghị luận.

"Hứa Linh, ta thấy hạng nhất giải đấu lần này không phải ngươi thì còn ai? Ba mươi vạn nhân dân tệ a, ta thật hâm mộ ngươi!" Một nữ sinh mập mạp ngồi cùng bàn Hứa Linh cực kỳ hâm mộ Hứa Linh, nói.

Hứa Linh vội vàng lắc đầu, nói: "Nếu như vị tuyệt thế thiên tài tối hôm qua xuất hiện ở trường học tham gia giải đấu, vậy ta khẳng định mình cầm không được hạng nhất."

"Cũng đúng a!" Nữ sinh mập mạp giật mình thốt lên, sau đó nàng như có điều suy nghĩ mà nói ra: "Nói như thế nào thì trường học chuyên môn tổ chức giải đấu này tựa hồ là vì tìm ra vị tuyệt thế thiên tài kia."

"Tám thành là như thế rồi." Hứa Linh tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói.

"Hạng nhất mà ngươi lấy không được thì hạng hai nhất định là của ngươi, ban thưởng cũng lên tới hai mươi vạn nhân dân tệ mà." Nữ sinh mập mạp cười nói.

"Hi vọng ta có thể cầm tới tay hạng hai, lần thi đấu này khẳng định cạnh tranh rất kịch liệt." Chỗ khóe môi Hứa Linh lộ ra ý cười, dù sao hai mươi vạn nhân dân tệ dù là nàng có gia thế bối cảnh tốt cũng đều động tâm.

Chu Hạo nghe Hứa Linh cùng đám bạn học nghị luận, trong lòng khẽ nhúc nhích.

Kỳ thật Chu Hạo là người nghe tin tức này trước tiên, hắn liền ẩn ẩn đoán ra lãnh đạo trường học đang vì hắn mà cố ý tổ chức giải đấu.

Hạng nhất ban thưởng tận ba mươi vạn nhân dân tệ, đối với học sinh cần tiền cấp bách như Chu Hạo thì đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn.

Lúc ấy hắn đã động tâm, nhưng về sau tỉnh táo lại hắn đã tỉ mỉ ngẫm nghĩ làm cho toàn thân hắn chảy ra mồ hôi lạnh.

Bởi vì một khi Chu Hạo tham gia giải đấu, hắn không cần dùng quá nhiều công lực mà đã có thể tuỳ tiện thu hoạch được hạng nhất.

Nếu như vậy thì không thể nghi ngờ hắn sẽ bại lộ chính mình là học sinh tối hôm qua đã lén lút lẻn vào luyện võ quán.

Đến lúc đó hắn khẳng định sẽ khiến cho lãnh đạo trường học, thậm chí là đại nhân vật trong khu căn cứ coi trọng.

Mặc dù làm vậy Chu Hạo sẽ thu hoạch được rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng tương tự hắn cũng sẽ khiến cho dị tộc chú ý.

Đây mới là điều đáng sợ nhất!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!