[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

/

Chương 17: Bị Yêu Thú Tập Kích

Chương 17: Bị Yêu Thú Tập Kích

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Nhị Sư Huynh Bản Tôn

5.661 chữ

02-10-2024

Đám học sinh thiên tài Hứa Linh nghe vậy mà ai cũng không cho là đúng.

"Này, ta nói các ngươi cũng quá khẩn trương đi, lúc này mới đi bao xa đâu?"

"Đúng đấy, căn cứ theo tin tức chúng ta nắm giữ, khu căn cứ cách đây hơn vạn mét mới xuất hiện tung tích của Yêu tộc, Trùng tộc và các văn minh dị tộc khác, hiện tại chúng ta mới đi được mấy ngàn mét, cùng lắm chỉ sẽ xuất hiện một số thú biến dị."

"Phần lớn thú biến dị có thực lực bình thường, là sinh vật dã ngoại biến dị trước kia ở trái đất, căn bản không đủ gây sợ!"

Mấy học sinh mặc áo giáp tinh xảo, không thèm để ý lần lượt nói ra.

Thực lực của bọn họ chỉ là gấp ba lần khí huyết, nhưng một thân áo giáp trang bị lại vượt xa áo giáp của bọn người Chu Hạo, thú biến dị ngay cả phòng ngự áo giáp của bọn họ cũng không phá được.

Hứa Linh lúc này lại khẩn trương không thôi, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi căn cứ tham gia loại thí luyện này, nhưng mà nghe những học sinh khác nói vậy nàng cũng cho rằng có lý, nơi này mới cách căn cứ ngàn mét nên sẽ không thể xuất hiện Yêu tộc, Trùng tộc có tính uy hiếp.

Huống hồ vệ sĩ mà bọn họ mang đến lần này đều là võ giả trung cấp, cho dù xuất hiện binh chủng cấp thấp của Yêu tộc, Trùng tộc thì các vệ sĩ cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Nam tử khôi ngô cười nói: "Vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng."

Hắn nhận qua không ít lần nhiệm vụ hộ vệ, đối với phản ứng của những thiên tài hoặc là công tử công chúa không có kiến thức khu vực bên ngoài căn cứ này đã sớm thành thói quen.

Năm tên võ giả còn lại của tiểu đội tạm thời cũng đều như thế, không ai cảm thấy kinh ngạc.

Hứa Linh cùng đám vệ sĩ đều nhỏ giọng nhắc nhở vẫn là phải cẩn thận một chút.

"Có gì mà phải sợ? Ta thấy chúng ta vẫn nên tăng tốc hành trình, sớm chạy tới khu nhiệm vụ." Một học sinh thiên tài không kiên nhẫn nói.

Ầm!!!

Lời của hắn vừa dứt, trong đám cỏ dại rậm rạp đột nhiên lao ra một con cự mãng dài mười mấy mét.

"Là thú biến dị!" Nam tử khôi ngô hô to một tiếng, trong tay hắn bỗng nhiên vung ra một thanh đao, giẫm mạnh một cái tiến lên nghênh đón.

Một võ giả cầm súng trong tiểu đội lập tức nổ súng.

Viên đạn hợp kim đặc biệt rơi chính xác vào mắt cự mãng.

Đoàng!!!

Con mắt cự mãng lập tức nổ ra huyết hoa, tốc độ đại giảm.

Nam tử cao lớn bắt lấy cơ hội, trở tay nắm chặt lưỡi đao hợp kim, nghiêng người mãnh liệt chém về phía đầu cự mãng.

Xẹt!!!

Lưỡi đao hợp kim sắc bén giống như cắt đậu hũ chém đứt đầu cự mãng.

Tám tên học sinh thiên tài Hứa Linh bị thú biến dị đột nhiên lao ra dọa sợ, nhưng nhìn thấy tiểu đội võ giả dễ dàng giải quyết cự mãng mà từng cái sắc mặt nhẹ nhõm.

"Nhìn xem, ta đã nói rồi, thú biến dị mà thôi, chúng rất yếu."

"Đúng vậy, lần sau nếu lại xuất hiện thú biến dị vẫn là giao cho chúng ta luyện tay một chút."

Chu Hạo đã sớm nghe được động tĩnh ẩn giấu trong bụi cỏ của cự mãng, trong đoàn người cũng chỉ có hắn là không hề động đậy.

"Cũng không biết đánh chết thú biến dị có thể sinh ra giá trị may mắn hay không?" Nhìn cự mãng không đầu, trong lòng hắn nghĩ lần sau đụng phải có nên xuất thủ thử một chút không.

Hiệu quả của giá trị may mắn hắn đã thấy được.

Đoàn người dọc theo khu vực mục tiêu tiếp tục hành tẩu.

Đi được chừng bảy, tám ngàn mét, lỗ tai Chu Hạo bỗng nhiên khẽ động, dừng lại bước chân.

"Làm sao vậy?" Nam tử cao lớn vô thức hỏi.

"Có động tĩnh." Chu Hạo nhỏ giọng nói.

Đám võ giả cùng với đám vệ sĩ lập tức cảnh giác cao độ.

Tám tên học sinh thiên tài Hứa Linh cũng hơi khẩn trương, dù sao nơi này đã sắp đạt tới vạn mét biên giới.

Nhưng mấy phút đồng hồ trôi qua cái gì cũng chưa xảy ra.

"Chậc, cái gì vậy các võ giả, hơi căng thẳng quá rồi đấy!" Một tên học sinh thiên tài la lên.

Nam tử khôi ngô nhíu mày, vừa định nói chuyện thì ánh mắt liền lập tức quét tới, hô to: "Cẩn thận!"

Một bóng trắng như tia chớp đánh tới, đem học sinh thiên tài vừa mở miệng nói chuyện ngã nhào xuống đất.

Ầm!!!

Tiếng súng bắn tỉa giảm thanh vang lên, trực tiếp xuyên thủng đầu bóng trắng này.

Lúc này đoàn người mới thấy rõ đó là một con sói trắng to lớn.

Vèo vèo vèo vèo...

Tiếng súng như một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng.

Gần như trong nháy mắt, từng đạo bóng trắng từ trong đám cổ mộc cỏ dại xung quanh đánh tới.

"Chiến!!!" Nam tử khôi ngô cao lớn hét lên.

Bao gồm cả Chu Hạo và sáu tên võ giả còn lại lập tức động thủ.

Đám vệ sĩ thì lại chần chờ, dù sao những con sói trắng này chính là mục tiêu nhiệm vụ, trừ phi là học sinh gặp phải nguy hiểm, nếu không bọn họ ra tay xem như là phá hỏng quy củ.

Số lượng sói trắng càng ngày càng nhiều.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Có biến rồi!" Nam tử cao to quát.

Nhiều sói trắng như vậy xuất hiện hiển nhiên khác với dự liệu.

"Giá trị may mắn +15."

"Giá trị may mắn +20."

Khi bọn vệ sĩ bắt đầu động thủ, Chu Hạo lại thoải mái tùy ý đánh chết từng con sói trắng đang đánh về phía mình.

Thực lực của những con sói trắng này đối với hắn mà nói là quá yếu, gần như không khác gì đám lục phi trùng thăm dò tình báo ở trường học, một quyền bình thường của hắn đã có thể chấn vỡ người của bọn chúng.

Cho nên phần lớn tinh lực của hắn đều đặt trên giá trị may mắn trong màn hình giả lập.

Con số không ngừng gia tăng khiến cho tâm tình của hắn vô cùng vui sướng.

Theo đám vệ sĩ ra tay, thế công của sói trắng có số lượng đông đảo nhanh chóng yếu bớt.

“Hú!!!”

Một tiếng sói tru vang lên trong đêm tối.

Rất nhiều sói trắng nhanh chóng lùi lại phía sau, nhưng ngay sau đó từng con sói trắng có hình thể tựa như xe tăng xuất hiện.

Trên trán bọn chúng có một cái sừng cong màu trắng, khác biệt với sói trắng trước đó chính là trên cái sừng cong của bọn chúng còn có hai đường vân.

"Không tốt, là yêu binh trung đẳng!"

Sắc mặt đám vệ sĩ đột nhiên biến đổi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!