Chương 12: Dò Hỏi

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Nhị Sư Huynh Bản Tôn

5.048 chữ

02-10-2024

Một đường ngồi tàu điện ngầm, lại đi một đoạn đường lớn, Vương Thục Vân và Chu Học Quốc mới đến cửa tiểu khu Dương Viên.

Nhìn thấy Chu Hạo, Vương Thục Vân bước nhanh tiến lên, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Tiểu Hạo, ngươi không sao chứ?"

Chu Hạo nhìn thấy cha mẹ, hưng phấn nói: "Mẹ, ta không sao. Đi, ta dẫn hai người đi xem nhà mới."

"Nhà mới?"

Vương Thục Vân mặt đầy dấu chấm hỏi, Chu Học Quốc cũng nghi hoặc không thôi, nhưng hai người đều nhẫn nại đi theo Chu Hạo tiến vào tiểu khu Dương Viên, đi tới một căn biệt thự.

"Tiểu Hạo, ngươi kéo ta tới đây làm gì?" Vương Thục Vân nhịn không được nói. "Ta biết ngươi vẫn muốn đổi một nơi ở mới, chờ một thời gian ta nhất định sẽ để cho ngươi ở đây."

Chu Học Quốc nghe vậy mà trong lòng thở dài, trách mình quá vô dụng.

Chu Hạo cười nói: "Mẹ, không cần chờ nữa, về sau căn nhà này sẽ là của chúng ta!"

"Hả?"

Hai người có chút mơ hồ.

"Đi, chúng ta vào nhà xem thử." Chu Hạo lại cười nói: "Nếu không thích hợp còn có thể đổi một cái khác."

Nói xong hắn lấy chìa khóa ra mở cổng biệt thự.

Thấy một màn như vậy, Vương Thục Vân ngây dại, Chu Học Quốc càng bối rối.

Nhưng ngay khi phản ứng lại, Vương Thục Vân liền hỏi: "Tiểu Hạo, ngươi thành thật nói cho ta biết, chìa khóa này ngươi lấy được từ đâu?"

Chu Học Quốc cũng lớn tiếng nói: "Con trai, chuyện phạm pháp chúng ta không thể làm!"

Chu Hạo dở khóc dở cười, vội vàng lấy giấy chứng nhận bất động sản ra nói: "Cha, mẹ, đây thật sự là nhà của chúng ta. Hai người xem, trên giấy tờ bất động sản đều viết rõ."

Vương Thục Vân và Chu Học Quốc vội vàng tiến lên xem xét.

Ánh mắt quét qua, hai người lần nữa ngây dại.

"Tiểu Hạo… ngươi mua căn biệt thự này sao?" Giọng nói của Vương Thục Vân cũng run rẩy lên.

"Con trai, ngươi lấy đâu ra tiền vậy?" Chu Học Quốc cảm thấy đầu óc không đủ dùng, hỏi.

Phải biết rằng căn biệt thự này cần một trăm vạn nhân dân tệ.

Một trăm vạn nhân dân tệ hắn phải cố gắng bao nhiêu năm mới đủ?

Vương Thục Vân cắn răng, vội la lên: "Tiểu Hạo, mau đem nhà trả lại, cầm tiền về, chuyện phạm pháp kiên quyết không thể làm, ta liền dẫn ngươi đi tự thú."

Chu Học Quốc cũng nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề.

Con trai hắn mới là học sinh cấp ba, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy, khẳng định là phạm pháp làm loạn kỷ cương.

Chu Hạo hết chỗ nói, nhưng ngẫm lại cũng đúng.

Hắn chỉ là một học sinh cấp ba, ngay cả một lần khí huyết đều không đột phá, làm sao có thể có được một triệu Nhân dân tệ, ngoại trừ phạm pháp làm loạn kỷ cương ra không có đường tắt khác.

Mà trên thực tế số tiền này của hắn có lai lịch quả thật bất chính, nhưng bất kể nói thế nào cũng là hắn dựa vào thực lực lấy được.

"Cha, mẹ, ta thật không làm chuyện trái pháp luật gì."

Do dự một chút, Chu Hạo bất đắc dĩ đem sự tình giải đấu trường học hôm nay nói đơn giản một lần, đồng thời cũng nói chính mình đã đi đặt cược, nhưng điểm xuất phát là vì đồng học liều mạng.

Hơn nữa hắn cũng lấy ra cả hóa đơn của công ty đặt cược chính quy.

Vương Thục Vân không hiểu lắm về những thứ này, để cho Chu Học Quốc xem.

Chu Học Quốc nghiêm túc nhìn một chút, lại lấy điện thoại di động ra xem xét công ty.

Xác định nhiều lần hắn mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lão bà, con trai quả thật không có lừa chúng ta."

Vương Thục Vân trợn to hai mắt, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Học Quốc, nói như vậy tiểu Hạo xác thực kiếm lời hơn một triệu Nhân dân tệ?"

Chu Học Quốc gật đầu thật mạnh, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới cái gì đó, trầm mặt chất vấn: "Không đúng, tiền đặt cược của ngươi từ đâu mà có?"

Chu Hạo chấn động trong lòng, hắn không nghĩ tới chuyện này, tâm tư xoay chuyển nhanh như chớp, mắt thấy sắc mặt cha mẹ càng ngày càng khó coi, hắn vội vàng nói: "Là ta mượn bạn học."

"Bạn học? Có bạn học nào lại cho ngươi mượn nhiều tiền như vậy?" Chu Học Quốc nhíu mày thật sâu hỏi.

Chu Hạo cúi đầu nói: "Là... Là Hứa Linh."

"Hứa Linh? Vì sao nàng lại cho ngươi mượn nhiều tiền như vậy?" Chu Học Quốc vẫn là mặt mũi tràn đầy hồ nghi.

"Bởi vì trước đó ta đã giúp nàng một lần, hơn nữa lần này ta tình cờ nghe được có người muốn ra tay với những người kia, cho nên mới chuẩn bị đánh cược một lần." Chu Hạo kiên trì nói.

"Thật sự là như vậy sao?" Chu Học Quốc nhìn chằm chặp Chu Hạo.

"Lão Chu, ngươi cũng đừng trưng ra cái mặt khó coi nữa, chúng ta nhìn con trai lớn lên, nó làm sao có thể đi làm chuyện phạm pháp làm loạn kỷ cương chứ?" Vương Thục Vân vội vàng nói.

Chu Học Quốc ngẫm lại cũng thấy đúng, đứa con trai này của hắn tuy rằng thiên phú bình thường, nhưng nhân phẩm vẫn đáng tin cậy, hắn trầm tư một lát, vẫn là trầm giọng nói: "Con trai, loại chuyện đặt cược này về sau ngươi đừng đụng vào nữa!"

Chu Hạo vội nói: "Ta biết rồi, lần sau ta tuyệt đối sẽ không làm nữa."

Sắc mặt Chu Học Quốc lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, ở sâu trong nội tâm hắn đối với việc con trai kiếm được nhiều tiền hơn hắn là chuyện hắn vô cùng kiêu ngạo.

Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện đó khóe mắt hắn vẫn lộ ra thần sắc lo lắng.

Sau đó Chu Hạo mang theo cha mẹ dạo qua một vòng trong biệt thự, tuy rằng trống rỗng nhưng nhìn lại vô cùng ấm áp.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!