[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

/

Chương 2858: Thiên Vương Xuất Thế (3)

Chương 2858: Thiên Vương Xuất Thế (3)

[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

8.339 chữ

10-03-2024

Sắc mặt Long Vũ thay đổi, chậm rãi nói: "Một lần... Thương Đế, phe Thú Hoàng cũng rất yếu, không bằng máy phe khác, không có cách nào ra sức đánh cược một lần!"

Bọn họ không mạnh, dù sao sau khi nổi lên, yêu tộc cũng không có nhiều cường giả. Phe Linh Hoàng cũng vậy.

Bọn họ ra tay, một khi chết đi thì rất phiền phức.

Lúc này Thương Miêu mới vui vẻ, cái đuôi đập đập Hươu sao, ngay sau đó, nhìn phân thân Chú Thần Sứ, đầy vẻ kích động.

Ông lão đúc nồi.

Chú Thần Sứ không nhìn nó, giống như không nhìn thấy, nhìn chằm chằm về phía mấy người Phương Bình, không nhúc nhích, ta không phải Chú Thần Sứ, ngươi nhận lầm người rồi!

Ta không phải! Thật sự không phải! Đừng nhìn ta!

Ta không đúc nồi, cũng không chế tạo thần khí, ta chỉ đang xem kịch.

Thương Miêu còn định nói chuyện, thì phía mấy người Phương Bình chợt có một loạt tiếng nổ vang lên.

Năng lượng cuồn cuộn, quét sạch xung quanh. Biển cả bị bốc hơi!

Phương Bình giẫm mạnh giày chiến màu vàng dưới chân, một đôi giày vàng lại lập tức xuất hiện, giẫm nứt không trung, rút lui vài trăm mét.

Cơ thể Bá Vương hơi rung lên, nhưng lại không hề nhúc nhích.

"Phương Bình!" Bá Vương lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đánh với bản vương, còn chưa đủ tư cách!"

Phương Bình khẽ lau vết máu nơi khóe miệng, cười nói: "Ta... 21 tuổi"

Ánh mắt Bá Vương lạnh lùng. Nhưng chấn động trong lòng. Phương Bình... hình như lại mạnh hơn rồi. Đây là thứ yêu quái gì thế?

Dù thực lực hắn mạnh hơn Phương Bình, nhưng cường độ kim thân hai bên lại không chênh lệch nhiều, phải biết, Phương Bình chỉ mới chứng đạo tuyệt đỉnh. Dù nói là có chiến lực Thánh Nhân, nhưng chiến lực là chiến lực, cảnh giới là cảnh giới!

Mình sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương tuyệt thế. Hôm nay, lại không thể dùng một đòn hoàn toàn áp chế Phương Bình.

Đáng sợ!

Nhân vật như vậy còn đáng sợ hơn Loạn và đại sư huynh Đấu Thiên của mình năm đó. Đáng sợ hơn hai vương, đáng sợ hơn Hồng Vũ, đáng sợ hơn Ma Đế.

Còn nữa, hôm nay Trường Sinh Kiếm giết Vẫn Diệt, cũng khiến người ta chấn động, đây đều là đám người nghịch thiên gì vậy?

Phương Bình không địch lại vị Thánh Nhân đỉnh cấp này nhưng lại không hề sợ hãi.

Giết được ta sao? Không thể!

Không phải Thiên Vương, muốn giết mình, nằm mơ giữa ban ngày.

Còn về Phong Nguyên Chi Pháp của phe Phong Thiên, không biết vị này biết hay không, nhưng hình như không phải cường giả đi đạo lực lượng tinh thần.

Không thể phong ấn bản nguyên, có thể làm gì mình sao? Dù có thể, ba Thánh Nhân Lệnh của mình trấn áp bản nguyên, đại đạo rộng lớn, đám người này có thể phong ấn mình sao?

Trừ phi Thiên Vương tới, lực lượng tinh thần mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu không, Thánh Nhân đừng mơ phong ấn hắn.

Phương Bình lau vết máu trên khóe miệng, cười nhạt nói: "Phe địa quật hiện có chín Thánh! Chín Thánh đứng ngoài quan sát, ta và phe Phong Thiên đấu đến chết, chết bao nhiêu người, ta không quan tâm!

Chín Thánh không đứng ngoài quan sát, vậy ta không tử chiến nữa!" Hắn vừa dứt lời, sáu vị Thánh Nhân vừa hạ xuống cùng ba người Thiên Kiếm đều im lặng.

Đại đô đốc trầm mặc một lát, bỗng nói: "Giết Phương Bình cần Thiên Vương ra tay! Bá Vương, phe của ngươi không có Thiên Vương, vậy hãy ngừng chiến!"

Không có Thiên Vương, một vị Thánh Nhân, cho dù là Thánh Nhân đỉnh cấp, có thể giết Phương Bình sao?

Thải Điệp, Vũ Vi, Phong Vân, Long Vũ, Tưởng Hạo, phân thân Chú Thần Sứ, Thiên Mộc, bảy vị cường giả có chiến lực Thánh Nhân.

Lâm Hải còn chưa xuất hiện, bản thân Phương Bình cũng có chiến lực Thánh Nhân, một khi ra tay, Thương Miêu có lẽ còn có thể vây khốn Thánh Nhân.

Đại đô đốc không muốn nổi điên! Không muốn cùng phe Phong Thiên chiến đấu vô nghĩa, không có Thiên Vương, không chiến.

Nếu không, có thắng cũng là thắng thảm.

Sắc mặt Bá Vương lạnh lùng! Hắn cũng không ngờ, mình là Thánh Nhân đỉnh cấp xuất hiện mà còn có kết quả như vậy. Chín Thánh địa quật ở đây lại không dám chiến.

Ngay lúc này, không trung chấn động, ở nơi không biết bao xa, sâu trong Cấm Kỵ Hải, một khí tức nối liền trời đất dâng lên. Một thế giới, giống như ảo ảnh hiện lên trên biển lớn.

Đó là tiên giới! Tiên cung, bảo điện, tiên nhân...

"Đấu Thiên ở đây, Tam Giới, đã lâu không gặp!"

Một bóng dáng như thần xuất hiện, một bước trăm ngàn dặm, đạp không mà đi, thế giới cũng dịch chuyển theo.

Thiên Vương!

Thiên Vương xuất hiện rồi!

Phe Phong Thiên, dưới Phong Thiên Vương, thế mà còn có một vị cường giả cấp Thiên Vương.

Thời kỳ hỗn loạn, người này từng giao chiến với Loạn Thiên Vương, không địch lại Loạn Thiên Vương, bại trận mà chạy, Đấu Thiên Đại Thánh, bây giờ là Đấu Thiên Vương.

Sắc mặt mấy người Đại đô đốc thay đổi.

Sau đó khẽ đảo mắt, Thiên Vương xuất thế rồi!

Chém Nhân Vương!

Đây là một vị Thiên Vương tu lực lượng tinh thần, đủ để phong ấn Phương Bình, thậm chí phong ấn các Thánh Nhân khác phe Phương Bình.

Người có uy hiếp vô cùng lớn, xuất hiện rồi!

Thiên Vương xuất hiện!

Bá Vương thở phào nhẹ nhõm, đại sư huynh xuất quan rồi.

Bên kia, chín Thánh rục rịch.

Mấy người Phong Vân đều biến sắc, đây là một vị cường giả có thể phong ấn bản nguyên, cường giả Thiên Vương, phiền phức lớn rồi!

Mà lúc này, Phương Bình lại khẽ cười một tiếng, nói khẽ: "Cảm thấy Nhân tộc ta rất yếu? Đánh thằng trẻ thì thằng già tới? Phe Phong Thiên là cái thá gì, nếu thật có gan, chờ cường giả Nhân tộc ta trở về, lại tiếp tục chiến đấu một phen?

Không diệt được phe Phong Thiên ngươi là Nhân tộc ta vô dụng, bị diệt là đáng đời!"

Phương Bình cười nhạo, khinh thường! Nhân tộc ta có cường giả!

Phe Phong Thiên này thật tưởng bản thân rất mạnh sao?

Trấn Thiên Vương không thu thập được Phong?

Võ Vương không đối phó được Đấu Thiên?

Mình và Bá Vương tiếp tục vật lộn, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết.

Nhân tộc còn có lượng lớn tuyệt đỉnh, còn có cấp Đế, không diệt được phe các ngươi?

Phách lối cái khỉ gì chứ.

Phương Bình cười một tiếng, không quan tâm Bá Vương, nhìn về nơi xa, rất xa!

Bình thường, để đến đây, đối phương phải đi một phút đồng hồ. Con đường mấy trăm ngàn dặm, trên thực tế đã sắp khiến người ta giận sôi.

Nhưng Phương Bình không lo lắng.

Phương Bình nhìn về phía Chú Thần Sứ, cười nói: "Chú Thần Sứ tiền bối, mong chân thân xuất chiến, hôm nay giúp ta diệt sạch phe Phong Thiên!"

Chú Thần Sứ khẽ đảo mắt, thản nhiên nói: "Phong không ra, lão phu sẽ không xuất thế. Có một số việc, ngươi không hiểu.

Phương Bình cười nói: "Thì ra là thế! Nói như vậy, lần này lão rùa già Phong đó chưa chắc dám hiện thân?"

"Có lẽ không dám "Chỉ có một tên Thiên Vương này?"

"Có lẽ thế"

Phương Bình lại nở nụ cười, liếc nhìn phía xa, khí cơ bộc phát, chấn động tứ phương!

"Đấu Thiên... hay là gọi Đấu Thiên Đế nhỉ?" Phương Bình giễu cợt: "Thiên Vương... giết Thiên tài tụ khí vận, suy nghĩ thật rác rưởi! Từng kẻ bại trong tay người khác, ngươi thua Loạn, Bá Vương bại dưới tay Hồng Vũ, Vẫn Diệt còn chẳng bằng Trường Sinh Kiếm, bị giết tại chỗ. Phe các ngươi... thật rác rưởi!"

Bá Vương uy áp rung trời, lại tới gần Phương Bình.

Trên người Phương Bình xuất hiện áo giáp cấp Thánh, cười nói: "Đa tạ các ngươi đã tặng đồ bảo hộ! Ta có áo giáp cấp Thánh, phòng ngự càng mạnh! Ta có trường thương cấp Thánh, chém địch thuận lợi hơn, lại thêm một Thánh Nhân Lệnh, ổn định bản nguyên của ta, đa tạ!" Bá Vương sắc mặt lạnh lùng, lần nữa tới gần!

Phương Bình không để ý tới hắn, quay đầu, lần nữa nói: "Chú Thần Sứ tiền bối, ta giao Lý lão sư cho ngài chăm sóc! Phe này hết sức vô sỉ, đánh thằng nhỏ thằng già đến, chỉ sợ sẽ không cam tâm. Ta đi dắt chó, dẫn vị Bá Vương này và Thiên Vương kia đi dạo một vòng, ngài bảo vệ lão sư ta một chút, đừng để ông ấy bị người ta giết chết!"

Phương Bình cười rung trời, cất cao giọng nói: "Đấu Thiên Vương, ta ở phía trước chờ ngươi! Thiên Vương...

chẳng qua chỉ có vậy!"

"Ha ha ha!" Phương Bình cười to! Đạp không mà đi.

Bá Vương đám ra một quyền, nhưng Phương Bình không đánh trả, tiếp tục đạp không mà đi, tốc độ cực nhanh.

Bá Vương hừ lạnh một tiếng, lại xé rách hư không, nhanh chóng đuổi kịp, đánh vào hư không.

Phương Bình quay người, một đao chém rớt hư không.

Ầm Ầm!

Khí bản nguyên phun ra, cơ thể Bá Vương khẽ run lên, nhanh chóng khôi phục, ánh mắt lạnh lùng, Phương Bình trảm đạo, cũng có chút ảnh hưởng tới hắn.

Nhưng ảnh hưởng không lớn.

Phương Bình tiến vào thế giới bản nguyên của hắn, có vẻ không địch lại hắn, thương địch tám trăm tự tổn một ngàn, Phương Bình nhận lực phản chấn lớn hơn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!