Ma Đô.
Phương Bình đi thẳng đến Thiên Bộ.
Lão Lý và Ngô Khuê Sơn cảm ứng được hơi thở, nhanh chóng chạy tới.
Phương Bình không nhiều lời, nói ngay: "Lão Lý nhận lời khiêu chiến của hắn đi, thử đánh một trận xem sao! Một đấu một, xem có thể tìm cơ hội tiến thêm một bước hay không! Nếu không chết thì ta sẽ không ra tay, nếu nguy hiểm tính mạng, ta sẽ ra tay tiêu diệt người của phe này!
Sau khi tiêu diệt, ta sẽ trốn vào Thiên Phần giả, nếu các ngươi ở ngoài gặp chuyện phiền phức, có thể đến thành Trấn Tinh, vào thế giới nhỏ giấu trong mắt tượng của Trấn Thiên Vương tìm Chú Thần Sứ hỗ trợ!"
Hai người kinh ngạc đến ngây người!
"Phương Bình.."
Phương Bình giơ tay, trấn định nói: "Không sao! Không có gì! Một Thiên Vương trốn trong bóng tối, rất mạnh, nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng! Nếu ta đi rồi, các ngươi phong tỏa đường nối, rút hết về Trái Đất, để Thương Miêu và Thiên Mộc tọa trấn.
Nếu có người đột kích, bảo Tưởng Hạo ra tay, hắn chính là Ma Đế Mạc Vấn Kiếm chuyển thế!
Triệu hồi Giảo, Lực Vô Kỳ, và người của động thiên Huyền Đức về Trái Đất luôn.
Còn có, thời khắc mấu chốt, có thể tìm một vài người hỗ trợ... Thải Điệp, Lâm Hải đều được, Vũ Vi... Chắc tùy tình hình, kêu Thương Miêu ra mặt.
Ngoài ra, nếu lần này ta ra tay, ta sẽ không che giấu hơi thở, sẽ trực tiếp dụ đối phương vào Thiên Phần giả...
Các ngươi không cần tham dự, lập tức rút đi!
Đúng lúc lắm, đã lâu không gặp lão Trương, bọn họ ở trong đó yên tĩnh quá, ta ở bên ngoài độc chiến tứ phương, lần này phải mang cho họ một đối thủ nặng ký vào đó, để Trấn Thiên Vương hoạt động chân tay một chút!" Mãi đến lúc này này, Ngô Khuê Sơn mới có cơ hội nói chen vào: "Đối phương thật sự có Thiên Vương?"
"Có!" Phương Bình gật đầu nói: "Hơn nữa không hẳn chỉ có một vị! Nhưng mọi người yên tâm, nếu bọn họ dám đến, Thánh Nhân đến, ta trực tiếp tiêu diệt! Thiên Vương đến, ta sẽ trốn chạy. Có việc có thể để cho Thương Miêu thông báo ta, thực ra ta nên vào đó sớm, chỉ là không yên lòng các ngươi.
Nhưng hiện tại ta là mục tiêu của các nơi, ta đi mới tốt. Người bọn họ muốn giết là ta, không phải toàn nhân loại. Nhân loại có Thương Miêu, Thiên Mộc, Tưởng Hạo, Chú Thần Sứ, các ngươi sẽ càng an toàn hơn bây giờ. Khi ta, cái đinh trong mắt mọi người đi rồi, bọn họ sẽ chỉ để mắt đến Thiên Phần giả, đến lúc đó, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ tốt hơn hiện tại nhiều!"
Phương Bình nói xong, cười nói: "Thực ra các ngươi biết cách xử lý mối quan hệ giữa chúng ta và địa quật hơn ta. Khi nào nên nhịn thì nhịn, nên thua thì thua! Ta cứng quen rồi, các ngươi có cương có nhu, không cần phải giống ta.
Chờ ta từ trong Thiên Phần giả đi ra, khi đó, ta nhất định sẽ là cường giả cấp Thiên Vương, yên tâm, ta chứng đạo Thiên Vương, không giết một Thiên Vương ta sẽ không ra!"
"Ngươi đã quyết định phải đi?" Ngô Khuê Sơn nhìn hắn, sắc mặt nghiêm nghị.
Phương Bình là chắc chắn phải đi rồi!
Còn cái gì gọi là có thể không đối địch thì không đối địch, chỉ là một câu nói suông.
Phương Bình trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Ừm! Ta quyết định rồi! Bất kể lão Lý thắng hay thua, ta đều phải tiêu diệt đám người kia!"
"Vì sao?"
"Đối phương là mầm họa, ta phải dẫn bọn họ rời đi, đề phòng trước khi có chuyện xảy ra! Thiên Vương... Quá nguy hiểm!"
"Nhưng mà...
"Không có nhưng nhị gì hết!"
Phương Bình cười nói: "Thiên Phần giả là cái gì? Là địa bàn của nhân loại! Ở đó, chúng ta càng có ưu thế, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở! Ta cũng phải để lão Trương thấy, bọn họ cùi bắp cỡ nào. Hai tháng rồi ta ở bên ngoài tiêu diệt Thánh Nhân, cấp Đế, Chân Thần còn nhiều hơn công sức của tất cả toàn bộ bọn họ" Lão Lý hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Không còn cách nào cứu vãn sao?"
"Không có!" Phương Bình lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Phe này hung hăng vô cùng, rất âm hiểm! Đối phương không có hứng thú với người bình thường, nhưng lại... Vô cùng hứng thú với thiên tài. Thiên tài chính là mục tiêu tính kế của bọn họ, mà bây giờ, ta là thiên tài bậc nhất đương đại, thứ hai là lão Trương, ngươi cũng xem là một thiên tài...
Nhân loại có quá nhiều nhân tài, nếu thiên tài bậc nhất đương đại như ta không dẫn họ rời đi, các ngươi kiểu gì cũng sẽ gặp chuyện.
Yên tâm, ta hiểu chuyện mà, ta không hành sự hồ đồ, nhất định phải trêu chọc cường địch cho mình đâu.
Phe này chỉ nhắm vào thiên tài, trừ phi... hiện tại ta tự phế bản thân, bằng không, hào quang của ta soi sáng Tam Giới, không che nổi Ngô Khuê Sơn than thở: "Thực ra, ngươi có thể không nói câu cuối"
Phương Bình nhìn hắn, kỳ quái nói: "Ta nói sai sao?"
"Ta lẽ nào không phải thiên tài bậc nhất đương đại? Ngươi tìm một người 21 tuổi đồ Thánh ra đây, ta sẽ thừa nhận mình sai rồi!"
"Nếu không sai, có cái gì không thể nói!"
Phương Bình bĩu môi, thật là, ta nói thật mà thôi, ngươi tỏ thái độ gì đó?
Ngô Khuê Sơn cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Phe Phong Thiên, e là họ không ngờ... Không ngờ ngươi lại có quyết định dứt khoát như vậy!"
Thật sự, e là không ai nghĩ đến thái độ của Phương Bình lúc này.
Giết!
Mặc kệ lão Lý thắng hay thua, cũng phải giết, chủ động dụ dỗ bọn họ bước ra truy sát mình, dụ bọn họ tiến vào Thiên Phần giả.
Phương Bình căn bản không định để đối phương rời đi! Dù hiện tại đối phương vẫn chưa làm gì nhân loại. Ngô Khuê Sơn hiện tại thấy hơi tội nghiệp cho mấy người còn đang chờ trên Cấm Kỵ Hải. Không biết cái tên Vẫn Diệt gì đó và vài cường giả yêu tộc có bao giờ nghĩ rằng, ngay khi hắn còn chưa ra tay, Phương Bình đã chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ bọn họ chưa?
Không phải cân nhắc, là hạ quyết tâm muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ!
Phe Phong Thiên!
Ngay cả Chú Thần Sứ cũng hơi kiêng kỵ, đủ để thấy, trong mắt người biết chuyện, phe này đáng sợ cỡ nào.
Nhưng Phương Bình thì sao? Đi ra ngoài một chuyến, quyết tâm kiên định không ai cản được.
Phương Bình không quan tâm chuyện này, hắn có chút chờ mong nói: "Lần này, chắc là lão Trương sẽ bất ngờ lắm cho xem. Ta lại dẫn vào một con mồi ngon!
Nói thật, ở ngoài tính kế với mấy tên Thánh Nhân, chán chết!
Đi vào vui đùa với Thiên Vương, như xiếc đi dây, cuộc sống như thế mới là cuộc sống thú vị của Phương Bình ta!"
Hai người cạn lời, lão Trương biết dự định của ngươi không?
"Hắt xì!"
"Ta có dự cảm không tốt!"
Thời khắc này, trong Thiên Phần giả, sắc mặt Trương Đào cực kỳ thận trọng.
Dự cảm không tốt! Cực kỳ không tốt!
Một vị Thiên Vương mà có cảm giác mây đen rợp trời, thật đáng sợ!
Bên cạnh, Trấn Thiên Vương cũng lẩm bẩm nói: "Đúng là chút dự cảm chẳng lành, như thể sắp có tai vạ đến nơi ấy! Trương Đào, hình như sắp có chuyện xảy ra, có phải nhân loại gặp chuyện gì rồi không?"
"Không giống!" Trương Đào nghiêm trọng nói: "Ta cảm giác chúng ta sắp xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn ấy! Lý lão quỷ, có phải là có cường giả phá tám muốn ra tay với chúng ta rồi không?"
"Chúng ta?" Trấn Thiên Vương cau mày, chúng ta sẽ xảy ra chuyện?
Ai muốn đối phó chúng ta?
Thật sự có chút dự cảm không tốt. Cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra!
Nhưng hiện tại, ở đạo trường Linh Hoàng, những người khác đều đang đấu với Hồng Vũ, không có thời gian phản ứng bọn họ, sao có thể xảy ra chuyện được chứ?
Bên cạnh, linh cảm của Trương Đào càng ngày càng mãnh liệt: "Không được, mau qua chỗ Hồng Vũ canh chừng!
Cẩn thận bọn họ liên thủ đối phó chúng ta, Lý lão quỷ, lúc này đừng ẩn giấu thực lực đấy, thời khắc mấu chốt để ta rời đi, ngươi tử chiến đến cùng, nếu chết, ta sẽ báo thù cho ngươi!"
Trấn Thiên Vương đen mặt, trừng Trương Đào: "Ngươi có chết thì ta cũng không chết được!"
"Ta nói thật đó!"
Trương Đào nghiêm túc nói: "Ngươi không có tiềm lực, ta thì có! Dù sao lần này ta cảm giác không tốt lắm, luôn cảm thấy có người đang tính kế chúng ta, hơn nữa còn thật sự có thể tính kế thành công"
Sắc mặt Trấn Thiên Vương cũng dần dần trở nên nghiêm túc, không tiếp tục nói nữa, trong lòng lại nghi hoặc, phiền phức như thế nào mà ngay cả ông cũng cảm giác đó là phiền phức nhỉ?
"Lẽ nào những người kia thật sự muốn liên thủ đối phó chúng ta?"
"Nhưng cũng không đến nỗi chứ.."
"Không thì còn có thể là gì nhỉ?"
Hai người suy nghĩ nát óc vẫn không biết dự cảm chẳng lành này đến từ đâu.
1712 chữ