[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

/

Chương 2131: Đế Phần

Chương 2131: Đế Phần

[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

8.241 chữ

10-03-2024

Chuyện năm xưa, Chiến Vương đã quên từ lâu. Chiến Vương và Công Vũ Tử hiện tại cũng không còn giống năm xưa.

Qua mấy trăm năm, Chiến Vương căn bản đã không để ý thân phận mình hiện tại là gì!

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Chiến Vương nhìn thấy bóng người này. Trước đây ông cũng đã từng gặp, lúc đó cũng là ăn may, trùng hợp gặp phải.

Nhưng khi đó, đối phương không nói gì, ông cho rằng đối phương chỉ là một cái bóng. Nhưng hiện tại, ông đã biết, đối phương có lẽ chính là sư huynh của mình.

Mà như vậy cũng không có gì!

Mình đã vượt xa quá khứ, là cường giả mạnh mẽ trong số các tuyệt đỉnh, ông cũng xem thường những người này.

Bóng người nghe Chiến Vương nói chuyện, tiếp tục nói: "Xem ra ngươi cũng biết một số chuyện, vì sao lại chọn giúp người ngoài?"

“Người ngoài?” Chiến Vương lạnh nhạt nói: "Ta còn chưa tu luyện đến mức đoạn tuyệt tình cảm, nếu các ngươi không xuất hiện, ta đương nhiên phải ủng hộ hậu duệ của ta! Ít nói nhảm đi, nếu lần này không thành, lần sau ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Hiện tại, ông cũng không có tâm tình phản ứng mấy lão già này.

Theo lời Trấn Thiên Vương, ông là sư đệ của Công Vũ Tử, nhưng như vậy thì sao? Đã qua mấy trăm năm, ông đã quên hết chuyện xưa.

Không quan tâm đến bóng người kia nữa, ánh mắt của Chiến Vương nhìn về phía những người khác, điều này khiến nhiều người cảm thấy ung dung hơn.

Sự tồn tại của Chiến Vương chính là Định Hải Thần Châm, giúp người khác an tâm hơn nhiều.

Lúc này, bốn phương tám hướng đều có cường giả vào vực. Phía trên bầu trời Giới Vực, tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng, Đế Phần sắp hoàn toàn mở ra rồi!

...

Núi Tử Cái.

Đế Phần là một nơi ngay bên ngoài Giới Vực, ngay dưới chân núi!

Nhóm người Phương Bình đi đường hơn trăm dặm, họ nhanh chóng phát hiện Đế Phần. Không cần lão Vương giới thiệu, chỉ cần nhìn khu vực phía trước, mọi người đều biết đây hẳn là vị trí của Đế Phần.

Nhìn khác giống Vương Chiến Chi Địa, nhưng cũng có điểm không giống!

Kết giới bên ngoài Vương Chiến Chi Địa là là lực lượng tinh thần cụ thể hóa mà thành, còn bên ngoài Đế Phần… bốn xung quanh đều là vết nứt màu đen!

Lúc này, Tưởng Siêu nhanh nhảu nói: "Đây chính là Đế Phần! Trận chiến năm đó, những người này đánh nát hư không, vết nứt không thể khép lại, bốn chung quanh Đế Phần đều là vết nứt hư không đen kịt như vậy.

Lão tổ nói, muốn vào Đế Phần, nhất định phải chờ vết nứt khôi phục đến mức độ ổn định mới được, hơn nữa, phải tìm được con đường chính xác. Có một số vết nứt, dù tiến vào sẽ không chết, nhưng nó sẽ dịch chuyển chúng ta đến một chiến trường xa lạ, rất có thể sẽ bị dịch chuyển đi xa nơi này."

Nơi này nguy hiểm hơn cả Vương Chiến Chi Địa!

Tuy vết nứt không gian không thể tiêu diệt cấp chín trong tích tắc, nhưng có một số vết nứt có tần suất rung động cao, sau nhiều lần cắt chém, cấp chín cũng dễ mất mạng.

Nếu phải chịu công kích từ nhiều vết nứt, tuyệt đỉnh cũng chẳng giữ nổi mạng, huống chi là cấp chín.

Tuy có chiến trường không gian, nhưng điều đó không có nghĩa vết nứt không gian nào cũng có thể dẫn vào chiến trường.

Không thể tự tiện xông vào Đế Phần.

Phương Bình dừng bước, nhìn nhóm người Tưởng Siêu, trầm giọng nói: "Vậy các ngươi phải cẩn thận! Vết nứt có khả năng tiêu diệt cấp bảy cấp tám trong chớp mắt, một khi đi nhầm, chúng ta có thể sẽ tiến vào chiến trường, nhưng các ngươi… có thể trực tiếp tử vong!"

Tưởng Siêu gật đầu, Vương Kim Dương nhanh chóng truyền âm: “Ta hình như đã phát hiện con đường, có vài vết nứt hình như được nối đến một đầu khác, có thể đi xuyên qua những vết nứt này, vết nứt có thể dịch chuyển có sức hấp dẫn mạnh mẽ hơn những vị trí khác!”

Phương Bình không hề biến sắc, dùng lực lượng tinh thần dò xét phía sau.

Phía sau, càng ngày càng có nhiều cường giả đuổi đến nơi.

Những người này không đến gần, đều đứng quan sát nhóm Phương Bình từ nơi cách hơn ngàn dặm.

...

“Ma Đế thật là táo bạo!”

Bên ngoài, có người khẽ cười một tiếng, cảm khái một câu.

Dùng vết nứt không gian làm kết giới, trực tiếp chế tạo Đế Phần, thật sự rất táo bạo.

Giới Vực thật ra cũng có các cơ quan kích động được vết nứt không gian, nhưng đó là cơ quan bố trí nhiều năm mà thành.

Nhưng trong trận chiến năm xưa, Ma Đế bị dòn vào đường cùng, vội vàng bố cục, cuối cùng tạo ra một cấm địa mới ngay dưới chân núi Tử Cái. Mà vết nứt không gian lại chưa từng biến mất, đủ thấy Ma Đế mạnh mẽ thế nào.

“Rất nguy hiểm!”

Thường Sơn Khải nói với thanh niên cấp chín bên cạnh mình. Thanh niên này là Đế Tử, hậu duệ của Vô Thượng Thường Dung Thiên Đại Đế, không phải đời thứ hai, nhưng huyết mạch khá gần.

Thanh niên khẽ gật đầu, nhìn nhóm người Phương Bình, ánh mắt lấp lóe, nhưng rồi nhanh chóng mặc kệ bọn họ, hắn nhìn những vết nứt đen thui kia, mở miệng nói: “Thường sư huynh, nơi này diện tích không lớn, bên trong phải chăng có không gian lồng không gian?”

“Hẳn là có!” Thường Sơn Khải gật đầu nói: "Đất trời và hư không nơi này có phần bất đồng, bên trong có lẽ là một thế giới nhỏ tương tự như thiên ngoại thiên. Năm đó các vị Đại Đế chết trận tại đây, Ma Đế tự bạo, rất có thể đã nổ ra một thế giới nhỏ ở nơi này."

Thanh niên hiểu rõ, sau đó truyền âm nói: “Nhóm người Phương Bình không yếu, nếu bọn họ thật sự lấy được Tru Thiên Kiếm, hoặc là thi thể của chư Đế thì không được! Dù chúng ta cũng có sắp xếp, nhưng không thể không phòng, nếu thật sự bị bọn họ cướp được thì cũng phiền phức.”

Thường Sơn Khải trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía Lưu Ký đứng cách đó không xa.

Lưu Ký không chút biến sắc, khẽ gật đầu, tầm mắt tìm về nhóm người Cấm Kỵ Hải. Phía đó có một nhóm người tự xưng đến từ núi Vô Danh của Cấm Kỵ Hải. Lưu Ký đã liên hệ với đối phương, chỉ chờ tiến vào Đế Phần, bọn họ có thể hợp tác bất cứ lúc nào.

Tuy cường giả khắp nơi đều có tính toán riêng, nhưng bảo vật như Tru Thiên Kiếm, nếu có thể lấy được thì cứ lấy, chiếm lấy tiên cơ.

Thường Sơn Khải thấy thế, tầm mắt cũng tìm đến nhóm người của Cấm Kỵ Hải.

Tuy không ai hé răng, nhưng song phương nhìn nhau, cũng có hiểu ngầm.

Sau một khắc, Thường Sơn Khải nhìn về phía Vương Hàm Nguyệt.

Long Biến Phạm Độ Thiên sẽ lựa chọn thế nào?

Vương Hàm Nguyệt thấy đối phương nhìn mình, hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, truyền âm với Vương Nhược Băng: “Nhược Băng, ngươi không cần vào Đế Phần, cứ chờ ở bên ngoài là được! Ngươi là con gái của sư tôn, chỉ cần không tham gia tranh đoạt bảo vật, sẽ không ai sẽ ra tay với ngươi, ta dẫn nhóm người Thiên Củ vào...”

“Sư tỷ, ta muốn đi vào.”

Vương Nhược Băng chân thành, truyền âm nói: "Nhược Băng cũng không phải người không hiểu lý lẽ, lần này phụ thân muốn ta đến là vì trong Đế Phần có cơ duyên, có lẽ có thể giải quyết triệt để thương thế của ta."

"Phụ thân vốn muốn đến, nhưng nếu ông ấy đến thì sẽ trở thành mục tiêu quan tâm của cường giả các nơi. Những năm qua, Nhược Băng liên lụy phụ thân, liên lụy các vị sư huynh sư tỷ quá nhiều…"

Sắc mặt Vương Nhược Băng âm u: "Năm xưa phụ thân đại chiến trở về, thân mang trọng thương mà còn ra mặt vì Nhược Băng, chuyện này khiến thương thế của phụ thân càng nặng hơn. Nhiều năm qua cũng chưa khỏi hẳn… Nhược Băng hiểu phụ thân không quan tâm thần khí, cũng không cần đạo của Ma Đế hay các Đế khác.

Phụ thân cho phép ta đi theo sư tỷ đến đây, là vì chữa thương cho Nhược Băng…"

Nói đến những chuyện này, Vương Hàm Nguyệt cũng có chút thổn thức, khẽ than thầm.

Tuy Vương Nhược Băng là con gái của Long Biến Thiên Đế, còn là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cô ta đã sống rất nhiều năm rồi.

Cô cũng có anh chị như bao người, nhưng phần lớn đã chết trận, chết khi Long Biến Thiên Đế còn chưa thành Đế. Vương Nhược Băng là con gái út, càng được cưng chiều yêu thương.

Nhưng khi còn nhỏ, Vương Nhược Băng đã có thương tích trên người, cụ thể là gì thì Vương Hàm Nguyệt không biết, chỉ biết là qua nhiều năm như vậy, mỗi lần Đại Đế đều phải tiêu hao tinh lực to lớn để phong ấn Vương Nhược Băng. Nhưng sợ phong ấn lâu dài sẽ khiến con gái cô đơn, nên cứ cách một quãng thời gian, ông sẽ giải trừ phong ấn, cho cô ra ngoài dạo chơi một vòng.

Qua ba lần như vậy, Thiên Đế cũng rất mệt mỏi.

Lần này đến Đế Phần, những Đại Đế khác có lẽ là vì đạo của các vị Đế Tôn, vì thần khí, nhưng Đại Đế thì càng muốn tìm bảo vật có thể trị thương cho Vương Nhược Băng.

Đáng tiếc Đại Đế không thể tùy tiện đến đây, nếu không sẽ khiến các cường giả vây công.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!