Phương Bình mắng chửi không ngừng: "Địa quật võ giả các ngươi ngày càng nát! Lúc trước ta còn xem các ngươi là đại địch, bây giờ xem ra, là ta đánh giá cao các ngươi!
Bản thân các ngươi nội chiến còn chưa đủ, sợ chết thì cũng thôi, bây giờ, ai ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ các ngươi!
Nếu nhân loại chúng ta bị địa quật các ngươi diệt, đó chính là sỉ nhục của nhân loại!
Cái gì Cấm Kỵ Hải, thiên ngoại thiên, một đám người sống quá hạn mà thôi, thế mà địa quật các ngươi lại xem đối phương là tổ tông, luôn sợ đắc tội đối phương, đây chính là địa quật sao? Vậy mà cũng xứng làm đại địch của nhân loại?
Buồn cười, đáng buồn!
Chẳng qua là vì nhân loại phát triển cách đây không lâu, nếu không thì đã sớm diệt các ngươi rồi, địa quật to lớn, cường giả vô số, mấy trăm Chân Vương, thế mà giờ đây, ai nấy đều như con cháu bẽn lẽn e sợ trước mặt tiền bối. Ta cảm thấy mất mặt giùm các ngươi!
Có đối thủ như vậy… Phương mỗ cũng không biết nên vui hay nên buồn. Đối thủ chẳng ra gì mà nhân loại lại để thua… Có chết cũng không có mặt mũi đi gặp tổ tông!"
Lời này nửa thật nửa giả! Không phải hoàn toàn đều là lời dối trá để gây lục đục các phe.
Phương Bình thật sự cảm thấy địa quật yếu ớt đến mức buồn cười, đáng thương.
Mấy trăm Chân Vương! Vô số cấp chín!
Đối phương chiến đấu với nhân loại nhiều năm như vậy, cũng không hẳn là sợ sệt gì nhân loại, tuy Ngự Hải Sơn bị phong tỏa, nhưng Chân Vương địa quật ít nhiều cũng có tâm tư và kế sách riêng.
Nhưng hiện tại… thế hệ thanh niên địa quật có lẽ đã thật sự biến thành một lũ nhát cáy. Bọn họ nhẫn nhịn nhóm cường giả thiên ngoại thiên!
Thiên ngoại thiên có bao nhiêu cường giả?
Bất kể là bao nhiêu, theo Phương Bình thấy, tuyệt đối không nhiều bằng địa quật. Địa quật cũng chưa chắc đã ít cường giả cấp Đế hơn thiên ngoại thiên.
Về phần Ngự Hải Sơn, đó là thế lực phụ thuộc của Vạn Yêu vương đình mà thôi, có gì đáng sợ đâu? Nếu yêu tộc của Ngự Hải Sơn không được Vạn Yêu vương đình che chở, nhân loại chắc đã giết sạch bọn chúng. Dù sao hiện tại vẫn còn rất nhiều người chưa có thần binh đây này.
Mấy con yêu tộc này có tư cách gì mà hung hăng lên mặt?
Nếu Phương Bình là phe địa quật, hắn căn bản sẽ không hèn nhát như vậy. Hiện tại có nhiều phe thế lực, nhưng rõ ràng địa quật là nhóm mạnh nhất, thế mà bây giờ họ lại là nhóm có vẻ yếu nhất, ai cũng có thể cười nhạo.
Phương Bình mắng một tràng dài, khiến sắc mặt của một số người càng khó coi.
Bên ngoài nhóm người, Hoa Vũ bỗng nhiên cười nhạt nói: "Phương Bình, cần gì phải gây xích mích các bên! Có một số người, cứ để cho bọn họ nhảy nhót một phen cũng có sao đâu, đại thế như vậy, đây là chuyện không ai thay đổi được!"
Phương Bình cười nhạo nói: "Hoa Vũ, ngươi cũng chỉ được cái mạnh miệng thôi! Hoa Vương có hậu duệ như ngươi mà cũng muốn tranh đoạt vị trí vương chủ? Đáng tiếc, Phong Diệt Sinh bị ta giết rồi, nếu không, hắn còn đáng tin hơn ngươi.
Nói đi nói lại, cho tới bây giờ, ta phát hiện, ở địa quật, cũng chỉ có Phong Diệt Sinh có tư thái là hậu duệ cường giả.
Còn các ngươi... Thôi bỏ đi!"
“Phương Bình!” Ngay vào lúc này, một nhóm người đạp không đến, Cơ Dao bộc phát khí thế, lộ liễu không kiêng nể ai, lạnh nhạt nói: "Nói những điều này chẳng có ích gì! Cái gì thiên ngoại thiên, Cấm Kỵ Hải… Trốn nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy bọn họ ra mặt!
Bây giờ ra ngoài loi nhoi thì thôi không nói, nếu dám trắng trợn không kiêng nể ai, đó sẽ là giờ chết của bọn họ, không đến phiên ngươi gây xích mích!"
Phương Bình cười ha ha, giơ ngón cái lên khen: “Cơ Dao, ta thích thái độ này của ngươi! Nói rất hay! Chi bằng chúng ta hợp tác, thanh lý nhóm tôm tép tạp nham này?"
“Ngông cuồng! Vô tri!” Trong đám người, Lưu Ký khẽ quát một tiếng, gương mặt không vui!
Thường Sơn Khải cũng xanh mặt, những người này xem hắn không tồn tại sao?
Nhóm người Vương Hàm Nguyệt cũng vừa đến. Loáng thoáng nghe được lời của Phương Bình, Vương Hàm Nguyệt cau mày, võ giả nhân gian và dư nghiệt thần triều Địa Hoàng thật mạnh miệng!
Ở phía xa xa, trong hư không, một số yêu tộc ẩn giấu gần đó, có yêu tộc thấp giọng rống lên.
Càn rỡ!
Cấm Kỵ Hải không tính là gì? Thiên ngoại thiên không tính là gì?
Những người này lấy tư cách gì để nói lời này!
Phương Bình chẳng quan tâm, hắn nhìn Cơ Dao, cười nói: "Nghe nói ngươi đi biên cảnh chinh chiến với Vạn Yêu vương đình. Cơ Dao, ta đánh giá cao ngươi thêm ba phần đấy! Lần đầu gặp ngươi, cảm thấy ngươi là một người ngu ngốc, bây giờ nhìn lại, ít ra cũng có chút thành tựu!
Nghe nói Đế Phần có Tru Thiên Kiếm, có thi thể cường giả cấp Đế… Như vậy đi, ta cho ngươi một bộ thi thể cường giả cấp Đế, những thứ còn lại đều là của ta, ngươi giúp ta thanh lý một số tôm tép tạp nham, sao hả?"
Cơ Dao lạnh lùng nói: “Phương Bình, ngươi cảm thấy ta sẽ chấp nhận sao?”
“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì, chúng ta có thể thương lượng!”
“Hừ!”
“...”
Hai người nói qua nói lại, lần này, có người tức giận không nhịn được, đó là một thanh niên ăn mặc hào nhoáng của Vô Thượng Thường Dung Thiên, là cấp chín, hắn lạnh giọng nói: "Hai ngươi xem bọn ta là không khí, xem Đế Phần là vật sở hữu, chẳng lẽ không sợ…"
"Sợ ngươi?"
Phương Bình cười nhạo: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi có tư cách gì mà nói chen vào? Vô Thượng Thường Dung Thiên? Thiên ngoại thiên? Nói câu khó nghe, ta cũng là nhân vật có máu mặt ở nhân loại, chọc ta điên lên, ta sẽ hợp tác với địa quật để tiêu diệt đám người các ngươi, sau đó mới tiếp tục đánh với địa quật!
Đám lão già các ngươi tốt nhất nên khiêm tốn một chút, đừng ép bọn ta phải ra tay với các ngươi! Ngươi đoán xem, nếu nhân loại đưa ra lời mời hợp tác vây quét thiên ngoại thiên, xác suất địa quật đồng ý hợp tác là bao nhiêu?
Xử lý nhóm nhân tố không ổn định như các ngươi trước, đây mới là suy nghĩ của bọn ta! Hiện tại không ra tay là vì chưa có ai lú đầu ra cho bọn ta chặt chém.
Nếu ta muốn thử… Hừ, ta tự nhận mình cũng được xem trọng ba phần, có thể hợp tác được, không tin thì các ngươi thử xem?"
Phương Bình nói vậy, Cơ Dao cũng lạnh nhạt nói: "Bản cung cũng muốn thử một chút! Cái gì đã qua thì đều là quá khứ, thời Thượng Cổ dù huy hoàng đấy, nhưng nó đã triệt để kết thúc rồi!"
"Cơ Dao, chi bằng bản tôn cũng tham dự nhé?" Hoa Vũ nở nụ cười, cân nhắc: "Ba phe Thiên Mệnh, Thực, Phục Sinh Chi Địa hợp tác với nhau, cũng thú vị, đáng để thử đấy.”
Ba người tung hứng tiếp lời nhau, sắc mặt mọi người càng khó coi hơn ban nãy.
Thường Sơn Khải lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi muốn thử, vậy liền thử xem!”
“Vô Thượng Thường Dung Thiên...” Phương Bình nở nụ cười, nhìn Thường Sơn Khải, nói: "Cơ Dao, Hoa Vũ, các ngươi cho người hỏi thăm rõ ràng vị trí thiên ngoại thiên của bọn họ, sau đó ta sẽ thông báo Võ Vương, Minh Vương, Chiến Vương đến ra tay. Các ngươi thông báo với Mệnh Vương, Hoa Vương đến trợ chiến là được!
Ta muốn thử xem kẻ dám chống đối Phương Bình này có tư cách gì?"
Cơ Dao lạnh lùng nói: “Được, vương tổ muốn đại đạo của chủ nhân hắn!”
“Chúng ta muốn thiên ngoại thiên!” Hoa Vũ nói tiếp.
Phương Bình liếc nhìn hai người, cười nhạt nói: “Ê, quá đáng nha! Các ngươi làm như vậy, chia của không đều, chẳng có thành ý hợp tác gì hết! Việc này tính sau, Đại Đế gì chứ... Buồn cười!”
Phương Bình xem thường, lười biếng nói: "Nói nhảm ít thôi, muốn tìm ta, ta ở đây! Đến đây, ta chờ các ngươi đến giết ta này! Có gan thì cứ đến!"
Phương Bình càng thêm không để ý! Nhưng hắn vẫn luôn chú ý phản ứng của mọi người.
Hắn thấy những người này rất phẫn nộ, nhưng không ai nhúc nhích.
Trong lúc xem thường bọn họ, Phương Bình cũng rất cảnh giác!
Cường giả ai nấy đều có một chút sĩ diện, nhưng hiện tại, những tên này bị mắng thậm tệ, nhưng chẳng ai ra tay.
Làm vậy là sao? Mới vừa rồi, ai nấy vẫn đang gào thét Phương Bình ở đâu cơ mà, bây giờ cụp đuôi hết rồi?
"Quả nhiên là chờ ta! Chờ ta xuất hiện! Chờ ta vào Đế Phần!"
Phương Bình đưa ra kết luận, những người này hiện tại sẽ không ra tay với mình, muốn thử xem mình mạnh cỡ nào, nhưng hiện tại, có lẽ mọi người đều chờ.
Khi mình chớp mắt đánh bại vị cấp tám kia, những người này có lẽ cũng biết họ chẳng thăm dò được gì rồi.
"Muốn để ta mở Đế Phần sao? Được thôi, vậy ta thỏa mãn các ngươi!" Phương Bình thầm nghĩ.