Lý Hàn Tùng không dám xác định, hắn là võ giả phục sinh, trong thần thoại, Long Biến Phạm Độ Thiên là một trong Tứ Phạm Thiên, có lịch sử lâu đời.
Long Độ Thiên Đế, cũng là cường giả cấp Đại Đế mạnh mẽ.
Nếu nói có thể có quen biết thì cũng khó xác định kiếp trước có quen hay không.
Lý Hàn Tùng không lên tiếng, Phương Bình cười nói: “Ngươi biết hắn? Ngươi biết hắn là ai sao?”
“Dáng vẻ không giống nhau...” Vương Nhược Băng giống như đang nhớ lại, khẽ nói: "Nhưng mà cảm giác là đã từng gặp."
Cô không cảm nhận được khí cơ, nhưng cô cảm thấy hơi quen mắt.
Lý Hàn Tùng lúc này không nhịn được, hỏi: “Vậy ta là ai?”
“Ngươi không biết mình là ai sao?”
Vương Nhược Băng bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó đạp không về phía bọn họ, Vương Hàm Nguyệt hoàn toàn biến sắc, thấy thế, muốn kéo cô lại, nhưng Vương Nhược Băng khẽ lắc đầu, cười nói: “Sư tỷ, ta biết hắn, không sao đâu.”
Nói xong, cô đã đạp không hạ xuống đất, đứng trước mặt mọi người.
Đến khi nhìn Lý Hàn Tùng thêm lần nữa, Vương Nhược Băng suy nghĩ một chút lại cười nói: “Có phải ngươi có một chiếc áo giáp rất đẹp hay không?”
Sắc mặt Lý Hàn Tùng chợt thay đổi!
Chuyện này, hầu như không có lão cổ hủ nào biết. Vậy mà cô gái này lại nói thẳng ra.
Thấy phản ứng của Lý Hàn Tùng, Vương Nhược Băng lại cười, vui vẻ nói: "Vậy là ta không nhận sai người rồi! Ta từng gặp ngươi, ngươi có còn nhớ không? Trước đây rất lâu rất lâu, lúc ta còn nhỏ, ừm, lúc đó ta còn rất nhỏ rất nhỏ á… Hồi nhỏ, ta không khỏe, phụ thân luôn để ta ngủ say, có một lần ta tỉnh dậy ta muốn đến Thiên Giới chơi.
Lần đó, có một con chó lớn muốn cướp đồ ăn của ta, ta sợ lắm luôn, chó lớn chạy theo ta, ta rất sợ, phụ thân không có mặt ở đó, sau đó ta gặp phải ngươi, ngươi quên rồi sao?"
Khóe miệng Lý Hàn Tùng co lại, Phương Bình nhịn cười hỏi: "Chó lớn mà ngươi nói… là Thiên Cẩu sao?”
"Hình như là nó." Vương Nhược Băng cười nói: "Ta cũng không rõ lắm, sau đó ta méc lại với phụ thân, phụ thân nói, không cần để ý tới chó lớn. Hình như phụ thân sợ chó lớn, trước đây, nếu có người bắt nạt ta, phụ thân sẽ đánh bọn họ!"
Lần đó, ánh mắt Long Biến Thiên Đế rất phức tạp, chỉ nhân nhượng cho yên chuyện.
Thôi bỏ qua đi con gái, chẳng phải chỉ là đồ ăn thôi sao? Đừng nói là nó chưa cướp được đồ ăn, dù có thành công giật đồ ăn thì cho nó đi.
Con chó kia vô sỉ đến mức đồ ăn của con nít cũng dám cướp, Long Độ Thiên Đế cũng cần thể diện, sao có thể tính toán với một con chó như Thiên Cẩu?
Phương Bình dở khóc dở cười, Thiên Cẩu cướp kẹo của con nít hả? Con chó này đúng là chó hư!
Thương Miêu hay nói Thiên Cẩu thường xuyên cướp đồ ăn của nó, bây giờ xem ra, chắc là thật.
Nhưng mà, nói như vậy… Phương Bình bỗng nhiên nhìn về phía Vương Nhược Băng, cười nói: “Ngươi từng đến Thiên Giới?”
Thiên Giới đã bị hủy diệt, nếu cẩn thận tính thời gian, đây là chuyện đã xảy ra ít nhất là năm sáu ngàn năm trước!
Nghĩa là, thiếu nữ nhìn có vẻ đáng yêu này thật sự là một lão bà siêu già?
"Ừm, hồi nhỏ ta từng đến vài lần."
"Vậy ngươi biết hắn là ai không?"
Phương Bình chỉ vào Lý Hàn Tùng, Vương Nhược Băng lắc đầu, lại gật đầu, đôi mắt cười cong cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Không biết, nhưng mà ta biết hắn! Ta từng nói với phụ thân, phụ thân hình như cũng biết hắn, nhưng họ nói hắn là người lạc loài, không nên tiếp xúc nhiều.
Lần đó, hắn giúp ta dọa chó lớn bỏ chạy, chó lớn có vẻ tức giận lắm, nói hắn đừng lo chuyện bao đồng, còn nói muốn gọi người hỗ trợ đến đánh hắn…
Sau khi ta đi, ngươi có bị chó lớn đánh không?"
Lý Hàn Tùng lúng túng, ta biết Thiên Cẩu? Ta có biết nó đâu!
Ta bị Thiên Cẩu đánh? Không đến nỗi chứ!
Phương Bình nghe ra thông tin khác thường, cười nói: "Ngươi nói, Thiên Cẩu bị hắn dọa chạy ư? Sau đó còn đe dọa lại hắn?"
“Ừm.”
“Hắn ở Thiên Giới?”
"Chắc là vậy nhỉ…" Vương Nhược Băng khẽ cười nói: "Lần đó phụ thân đi bái kiến Đông Hoàng, chúng ta gặp phải chó lớn ở phủ Đông Hoàng, hắn cũng ở đó…"
Nhóm người Phương Bình hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên lại dính dáng tới một vị Hoàng Giả rồi?
Đông Hoàng? Đông Hoàng là ai?
Vương Nhược Băng còn muốn nói tiếp, phía sau, Vương Hàm Nguyệt vô cùng cảnh giác, đột nhiên quát khẽ: "Nhược Băng!"
Có một số việc, không thể nói. Một số cường giả hiện tại rất kỵ chuyện của Thiên Giới, họ sẽ không nói đến chuyện này.
Vương Hàm Nguyệt chưa từng đến Thiên Giới, khi cô có trí nhớ, Thiên Giới đã sụp đổ.
Thật ra, Vương Nhược Băng còn lớn tuổi hơn cô, nhưng vì thân thể ốm yếu từ bé, cô ấy luôn bị Long Biến Thiên Đế phong ấn. Khi nào khỏe khoắn được một chút mới được giải phong ấn, cho cô ra ngoài đi dạo. Cho nên khi còn nhỏ, Vương Nhược Băng từng được đến Thiên Giới, lúc đó, Thiên Giới chưa bị hủy.
Nhưng chuyện này không thể nói lung tung. Chuyện của Thiên Giới đã thành chuyện kiêng kỵ.
Năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện đã không người hiểu rõ, chỉ biết Thiên Giới mạnh mẽ bị hủy trong một sớm một chiều. Thiên Giới biến mất, kéo theo sự biến mất của Hoàng Giả và các cường giả sống ở đó.
Phương Bình liếc mắt nhìn Vương Hàm Nguyệt, rồi nhìn về phía Vương Nhược Băng, cười nói: “Ngươi tên là Nhược Băng? Là con gái của Long Biến Thiên Đế?”
“Ừm.”
“Long Biến Thiên Đế rất cổ xưa, nói như vậy, ông ấy hẳn cũng là Đế Tôn khi còn Thiên Giới...”
Phương Bình hơi trầm ngâm: “Đông Hoàng là ai?”
“Nhược Băng...”
Vương Hàm Nguyệt tiếp tục ngăn cản, ánh mắt Phương Bình lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn về phía cô, nói: "Kêu kêu cái gì! Bọn ta có thể ăn tươi nuốt sống cô ấy chắc? n nhân cứu mạng của cô ấy ở đây, hỏi vài câu cũng không được à? Long Biến Thiên vong ân phụ nghĩa như vậy sao?
Nếu không có Đầu… Lý Hàn Tùng, đại tiểu thư của các ngươi đã bị Thiên Cẩu ăn mất rồi, cứu cô ta một mạng, hỏi vài câu, ân tình như vậy, các người định không báo đáp à?"
Vương Hàm Nguyệt kém chút tức hộc máu!
n cứu mạng? Thiên Cẩu, chính là Thiên Đế, cướp đồ ăn của sư muội... hẳn phần nhiều chỉ là đùa giỡn thôi. Sao thành ân cứu mạng rồi?
Ánh mắt của Vương Hàm Nguyệt lạnh dần, chuẩn bị có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Phương Bình liếc nhìn cô, không thèm để ý.
Vương Hàm Nguyệt mạnh thật, nhưng lão Lý và Điền Mục hợp tác đủ để đánh cô ta nhừ tử. Tuy đối phương vẫn có một người cấp chín, cũng là cường giả bản nguyên, nhưng mình có thể xử lý đối phương gọn gàng.
Phương Bình căn bản không sợ nhóm người này.
Lúc này, Phương Bình rất có hứng thú muốn biết thêm thông tin.
Đặc biệt là lần này!
Lần này, chuyện có liên quan đến Mạc Vấn Kiếm, tuy không có liên quan gì đến Thiên Giới, nhưng có thể hỏi thăm một chút, biết đâu có thể xâu chuỗi được vài thông tin.
Vương Nhược Băng dường như cũng không quá để ý những chuyện này, cười đùa nói: "Đông Hoàng là Đông Hoàng chứ ai! Là một vị Hoàng Giả của Thiên Giới, trong số các Hoàng Giả năm xưa, Đông Hoàng thân với phụ thân ta nhất, nên ta biết ông ấy."
"Đúng rồi…" Vương Nhược Băng suy nghĩ một chút, hỏi: “Đại thúc áo giáp, kẻ thù của ngươi đã bị tiêu diệt chưa?”
Lý Hàn Tùng sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Kẻ thù? Ai?”
“Ngươi quên rồi sao?” Vương Nhược Băng kỳ quái nói: “Ngày hôm đó ngươi nói muốn đi tìm kẻ thù tính sổ, ta gọi ngươi, ngươi bảo ta đừng đi theo, còn nói rất nguy hiểm… Ta hỏi phụ thân, phụ thân nói ngươi đến tìm Đông Hoàng trợ chiến, sau đó Đông Hoàng có đi không?"
Nhóm người Phương Bình sửng sốt.
Trợ chiến? Mời một vị Hoàng Giả trợ chiến? Người này có địa vị và thể diện cao đến mức nào?
Kẻ thù...
Phương Bình bỗng nhiên nhìn về phía Diêu Thành Quân, đừng nói là ngươi nha?
Diêu Thành Quân lạnh lùng, đừng nhìn ta, ta không nhớ rõ.
Vương Nhược Băng không quan tâm chuyện này, lại cười hì hì nói: "Lần này, đại thúc áo giáp đến địa giới cũng là vì Đế Phần của Ma Đế sao? Nghe phụ thân ta nói, lần này, rất có thể Tru Thiên Kiếm sẽ xuất thế. Trước đây, ở Thiên Giới, Tru Thiên Kiếm có tiếng tăm rất lớn đó nha.
Đại thúc đã có áo giáp, nếu có thêm Tru Thiên Kiếm, vậy lợi hại lắm luôn đó!"
Nghe vậy, Phương Bình hơi bất ngờ, bỗng nhìn Vương Nhược Băng!
Cô gái này đơn thuần thật hay có ý đồ riêng?
Tru Thiên Kiếm! Cô ta đang xúi giục Đầu Sắt giành lấy Tru Thiên Kiếm!
Không, Tru Thiên Kiếm ở trong Đế Phần, đây là lần đầu tiên Phương Bình nghe nói về chuyện này.