Thấy vương tổ không để ý lắm, Cơ Dao cũng không nhắc lại, suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy lần này, vương tổ có ra tay không?"
“Chờ xem đã!”
Mệnh Vương cười nhạt, chờ cái gì, không cần nói cũng biết.
Tru Thiên Kiếm, đó là thần khí từng tru diệt nhiều vị cường giả.
Đạo của Ma Đế cũng là đạo vô địch, không biết đã đi được bao xa, một khi cường giả như bọn họ đoạt được, có thể nhanh chóng bước đi theo, thậm chí đi thẳng đến vị trí Ma Đế từng đi.
Nếu Mệnh Vương có được những thứ này, ông sẽ trở thành cường giả vô địch sau thời gian ngắn. Đến lúc đó, có thể đánh vào Vương Chiến Chi Địa, chém giết hai vương, cướp đoạt di vật của Địa Hoàng, tróc đại đạo của hai vương…
Khi đó, thế gian không Hoàng Giả, ai sẽ là đối thủ của mình?
Cơ Dao nghe vậy, cũng đã hiểu ra, không dò hỏi nữa, cô khẽ quát: "Đi!"
Ngay sau đó, năm sáu vị cường giả cấp chín bên cạnh không nói một lời, dồn dập đuổi theo.
Cơ Dao điện hạ bây giờ uy nghiêm hơn lúc trước nhiều.
Tuy cô ở biên cảnh không lâu, nhưng mỗi trận chiến đều thăng hoa, trong thời gian ngắn đã nổi danh ở biên cảnh.
Lần này, Chân Vương không xuất hiện, mục tiêu của họ cũng rất đơn giản, bảo vệ Cơ Dao điện hạ là được. Về phần đoạt bảo hay làm gì khác, để Cơ Dao quyết định là được.
...
Phương Bình vừa mới vào địa quật, hắn cho rằng không ai chú ý, nhưng thật ra thì hắn lại rất nổi bật.
Các phe đều ngầm hiểu ý nhau, lần này, thật ra nhiều người đang chờ Ma Đế. Bất kể là Ma Đế đang dưỡng thương trong Đế Phần hay Ma Đế chuyển thế, đều là mục tiêu của mọi người.
Mà Phương Bình tuy trước đó từng có suy đoán, nhưng lúc này, hắn không ngờ các nơi đều kết luận hắn chính là Mạc Vấn Kiếm chuyển thế.
…
Phương Bình hoàn toàn không biết, hắn vẫn tiếp tục âm thầm tiến về núi Tử Cái.
Trong Cấm Kỵ Hải.
Thương Miêu nằm trên đầu Giảo, dùng đuôi vỗ vỗ Phương Viên mặt béo, thích ý nói: "Tiếp tục chải lông đi chứ, đừng dừng lại!"
Phương Viên phiền muộn, cũng có phần sợ sệt, cô vừa chải lông, vừa nói: "Mèo lớn, chúng ta đi vào Cấm Kỵ Hải sao? Anh hai ta nói nơi này rất nguy hiểm, không thể tùy tiện đến được đâu!"
“Không sao!” Thương Miêu cười: "Bản miêu đi thu hồi thần khí của mình, không sao cả! Lấy được thần khí, chúng ta sẽ trở về."
“Thần khí?”
“Đúng, Tru Thiên Kiếm, rất lợi hại đó nha!”
Thương Miêu đung đưa cái đuôi: "Trước đây ta dùng để xiên cá, xiên một cái được nhiều cá lắm! Tiểu Kiếm mượn đi, sau đó không trả ta nữa… Lần này ta phải lấy về."
Thương Miêu nghiêm túc: “Mượn thì phải trả! Không trả, đều sẽ chết!”
Thương Miêu nghiêm túc, nhưng Phương Viên lại nhân cơ hội véo mặt to của nó, con mèo này nghiêm túc nhìn đáng yêu quá.
Thương Miêu phiền muộn, dùng đuôi đẩy cô bé, nói: "Ngươi đi theo… không được quấy rối ta!"
"Không quấy rối!" Phương Viên vội vàng gật đầu, hiếu kỳ nói: "Mèo lớn, ngươi mang ta theo là vì muốn ta chải lông cho ngươi sao?"
“Không phải!” Thương Miêu lại đong đưa cái đuôi, vui rạo rực nói: “Là để véo mặt béo!”
“...” Phương Viên xạm mặt lại, con mèo này... Thật bất lương!
Thương Miêu mặc kệ cô bé nghĩ gì, nó dùng đuôi quật Giảo, tốc độ của chó con quá chậm. Yếu như sên! Nếu là chó lớn, chỉ chớp mắt đã tới nơi rồi.
“Tiểu Kiếm… ném luôn cả Tru Thiên Kiếm đi...”
Thương Miêu bỗng nhiên nỉ non một tiếng, có chút mất mát.
Ngay cả Tru Thiên Kiếm cũng không cần, Tiểu Kiếm thật sự thay đổi rồi.
...
Thành Cự Liễu.
Phương Bình nhìn thành Cự Liễu, vô cùng cảm khái.
“Đây là tòa vương thành đầu tiên mà ta cho nổ!”
Lão Lý cũng thổn thức: “Đây là tòa vương thành đầu tiên mà ta giết ra giết vào tận bảy lần!”
“...” Mọi người cạn lời bình luận.
Lúc này là lúc nào mà các ngươi còn có tâm tư khoác lác? Giết ra giết vào tận bảy lần? Ngươi cho rằng bọn ta không biết chuyện xảy ra à? Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng lúc trước đều có mặt trong trận chiến đó.
Là các ngươi bị người giết đến mức không thể không chạy trốn!
Lý Hàn Tùng cười ha hả nói: "Đúng đấy, đây cũng là nơi ta học được cách đào hang chạy trốn!"
“...”
Phương Bình liếc hắn một cái, Đầu Sắt hiện tại rất biết cách tìm đường chết!
Ngươi đang nói đến người khác phải không? Phương Bình ta đào hang chạy trốn hồi nào?
Không thèm để ý đến hắn, một nhóm người ăn mặc như võ giả địa quật, cũng không để lộ khí tức, đứng ở một nơi không xa vương thành nhìn.
Phương Bình nhìn một hồi, cươi nói: "Thành chủ thành Cự Liễu có nhận ra chúng ta không nhỉ?"
“Hẳn là không quên được.”
Vương Kim Dương tươi cười nói: "Từ sau khi các ngươi rời đi, ta có đến mấy lần, cũng từng giao lưu với thành chủ thành Cự Liễu vài lần. Mỗi lần nhìn thấy ta, hắn phẫn nộ phát điên lên ấy.
Ta mà còn như vậy, thì sao hắn có thể quên được kẻ cầm đầu là ngươi?"
Ở Nam Giang địa quật, Phương Bình kém chút nữa đã nổ toàn bộ thành Cự Liễu, khiến thành chủ sợ đến mức không dám tham chiến ở bên ngoài.
Phương Bình cười cười, xem thường nói: "Kệ hắn, dù hắn nhận ra ta, nhưng nếu hắn biết ta là Phương Bình, đại khái cũng sẽ không gây sự với ta!"
"Cũng đúng!"
Vương Kim Dương nói xong, nhìn về phía núi Tử Cái, hơi nhíu mày nói: "Sức hút nơi đó ngày càng mạnh! Cảm giác hơi dồn dập và rạo rực, hẳn là Đế Phần sắp mở ra rồi."
Phương Bình không nói chuyện, mà liếc mắt nhìn thành Cự Liễu, trong thành, có hơi thở của cấp chín.
Thành chủ thành Cự Liễu hẳn là ở trong thành.
Phương Bình nhìn một hồi, cũng không làm gì, nghiêng đầu nhìn về phía mọi người, nói: "Đi thôi, Ngô sư huynh đi trước dẫn đường, chúng ta cũng đến xem trò hay… Lần này thú vị đấy, ngay cả Lê Chử cũng muốn nhúng tay."
Mọi người nhìn hắn, không hiếu hắn có ý gì.
Phương Bình cười nói: "Ta cảm ứng được hơi thở của Lê Án! Hắn đang ở trong thành Cự Liễu, như vậy, thành chủ thành Cự Liễu có lẽ là người của Lê Chử, tên này là lão già mưu mô giảo hoạt. Hắn cho con trai mình đến Nam Giang địa quật, hẳn là có mưu đồ.
Đừng thấy thế lực của Lê Chử có vẻ không lớn, dù thành chủ thành Cự Liễu là người của hắn cũng không có gì, nhưng đây là một dấu hiệu."
Lê Chử biết bày mưu hành động, biết nhẫn nhịn!
Ngay cả khi Phương Bình ở ngay dưới mi mắt hắn, hắn biết thân phận của Phương Bình, hắn cũng không ra tay.
Dù Chân Vương địa quật bị giết, hắn cũng không nhúng tay vào, mà để một số Chân Vương đến Bắc Vực.
Người như vậy, nếu hắn cho con trai đến chỉ để tranh giành một chút lợi ích, Phương Bình không tin.
“Hoa Tề Đạo cũng có mặt!”
Tả soái ngày xưa, có thể coi như là bị Phương Bình hạ bệ, cũng đến, cũng ở trong thành Cự Liễu.
Hoa Tề Đạo không quá mạnh, ở khoảng bản nguyên chặng ba. Nhưng Hoa Tề Đạo cũng có mặt, Phương Bình xác định, đây là ý của Lê Chử, chứ Lê Án không hẳn tự nguyện muốn đến.
Hoa Tề Đạo đã từng là Tả soái, là thuộc hạ đắc lực của Lê Chử. Sau khi Hữu soái trở thành Chân Vương, Hoa Tề Đạo xem như là thuộc hạ tâm đắc nhất của Lê Chử.
Hắn không phải là người Lê Án có thể điều khiển.
...
Nhóm người Phương Bình bắt đầu đi về phía núi Tử Cái.
Bọn họ vừa rời đi, trên tường thành, vài bóng người xuất hiện.
Sắc mặt thành chủ thành Cự Liễu âm trầm nói: "Hắn chính là Phương Bình sao?"
Hắn chưa từng nhìn thấy Phương Bình, nhưng hắn biết, thành Cự Liễu do Phương Bình nổ.
“Là hắn!”
Sắc mặt Hoa Tề Đạo cũng thay đổi, Phương Bình, Phong Diệt Sinh… Lúc còn ở hoàng thành, hai người này chính là một! Cũng vì Phương Bình, hắn mới mất vị trí thống soái tả bộ và tay Triệu Hưng Võ.
Hai người nói xong, Lê Án không tiếp lời, trong tay xuất hiện một quả cầu nhỏ, cười nói: "Sau khi cải tiến, hiệu quả của màn trời đặc biệt hơn hẳn, có thể mang theo bên mình, lúc nào cũng có thể quan sát được khu vực màn trời bao trùm!
Đây chính là lợi khí của chúng ta, chắc Phương Bình không ngờ, hắn vừa xuất hiện thì đã bị chúng ta theo dõi!"
Nghe vậy, Hoa Tề Đạo cũng nở nụ cười, nói: "Đại Giáo Hoàng thú bị đấy, hắn cho chúng ta thành quả nghiên cứu mới nhất của hắn. Nhưng vương đã nói, người này có mục đích của hắn, chúng ta không cần quan tâm.
Nhưng màn trời được cải tiến quả thật là lợi khí, toàn bộ vực Nam Cửu đều trong lòng bàn tay của chúng ta!"
Lần này, phe của bọn họ thật ra không mạnh, thậm chí còn khá yếu. Nhưng nếu nói đến bày mưu tính kế, bọn họ vô cùng tự tin. Bọn họ đã sắp đặt hơn 30 màn trời khắp vực Nam Cửu.
Những nơi quan trọng đều có màn trời của bọn họ.
Phương Bình ẩn giấu khí tức, mới vừa vào đã bị mọi người phát hiện. Không chỉ nhóm Phương Bình, họ cũng biết hiện tại vực Nam Cửu có bao nhiêu người mạnh mẽ.
Nắm giữ hành tung của mọi người mới là thành công lớn nhất của bọn họ.