Cô gái vừa nói xong, trong hư không, bỗng có người cười nhạt nói: "Hơi kém một chút? Vương Hàm Nguyệt, cần gì phải lừa mình dối người!"
“Lưu Ký, ngươi muốn chết?”
Cô gái tóc dài tên Vương Hàm Nguyệt lạnh mặt, một thanh Huyết Ngọc Kiếm chớp mắt hiện ra, nghiêng đầu nhìn về phía xa xa.
Ngay sau đó, một ông lão mặc đạo bào hiện lên.
Ông lão cầm phất trần trong tay, dáng vẻ chẳng phải tiên thần thánh thiện gì, gương mặt hiện rõ sự khinh thường: "Vương Hàm Nguyệt, ngươi mà cũng xứng uy hiếp lão phu? Nhưng mà ngươi cũng to gan lắm… Cô bé bên cạnh ngươi là đứa con gái cuối cùng của Long Biến Đại Đế năm xưa xưa còn sống sốt phải không? Ngươi dám mang theo con bé đến đây, không sợ nếu nó chết ở đây thì Long Biến Đại Đế sẽ lấy mạng ngươi sao?"
Lời này càng khiến sắc mặt Vương Hàm Nguyệt khó coi.
“Lưu Ký, ngươi đang đe dọa bản tọa sao? Nếu Nhược Băng có tổn thương gì, Đại Đế giận dữ, xác chết trôi ngàn dặm!”
Đạo sĩ Lưu Ký bật cười một tiếng, cũng không nói nhiều.
Con gái của Long Biến Đại Đế đã đến, còn là con gái út. Nghe nói Long Biến Đại Đế bị thương rất nặng trong trận chiến thần triều Địa Hoàng năm xưa, hậu duệ cũng tử thương rất nhiều, không ít người đã tử trận, nhưng Đại Đế không hề nổi giận.
Nhưng cô con gái này chỉ bị người khác lỡ tay ngộ thương, Long Biến Đại Đế không màng thương thế, rời khỏi Long Biến Thiên để tiêu diệt một vị Chân Thần, kém chút nữa thì liều mạng với một vị Đại Đế khác.
Lưu Ký cũng chỉ hù dọa Vương Hàm Nguyệt mà thôi, ông không muốn vì chút chuyện nhỏ này đắc tội với Long Biến Đại Đế.
Lưu Ký không quan tâm Vương Hàm Nguyệt, nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đao, cười nhạt nói: "Thường Sơn Khải, lần này có tính toán gì không?"
“Ngươi muốn làm gì?”
Trung niên cầm đao Thường Sơn Khải và cô gái tóc dài Vương Hàm Nguyệt, hai người này chính là cường giả đỉnh cao của thiên ngoại thiên.
Lưu Ký hơi kém hơn hai người này một chút, nhưng lần này hắn hành động một mình, không đi cùng những người khác, cũng không dẫn theo hậu bối ra ngoài rèn luyện, có hơi cô độc, nhưng càng tự do tự tại.
Nghe lời này, Lưu Ký cười nhạt nói: "Bây giờ có quá nhiều người muốn vào Đế Phần! Yêu tộc, dư nghiệt thần triều Địa Hoàng, cường giả Biển Khổ, thậm chí là cả cường giả nhân gian cũng đang lăm le Đế Phần…"
Nghe đến những thế lực khác, Thường Sơn Khải không có gì thắc mắc, nhưng khi nghe Lưu Ký nhắc đến nhân gian, Thường Sơn Khải lạnh nhạt nói: "Nhân gian? Nhân gian có thực lực để dòm ngó Đế Phần sao?"
Trong tam giới, nhân gian yếu nhất. Từ rất nhiều năm trước, nhân gian không đủ linh khí để tu luyện, người nhân gian tu luyện gian nan khó khăn không gì sánh được.
Lần này, những phe khác đều có người xuất hiện tề tựu tại chân núi Tử Cái. Phía nhân gian, ngoại trừ nhóm người Quan Minh Thiên vừa rời đi, hình như cũng không có ai đến. Mà nhóm người Quan Minh Thiên cũng không phải là võ giả nhân giới.
“Thường Sơn Khải, ngươi khinh thường võ giả nhân giới rồi!”
Lưu Ký cười nói: “Lão phu mấy ngày nay thám thính được một ít tin tức, ta từng tiếp xúc với nhóm người Từ Bính. Cường giả nhân gian bây giờ không ít, nghe nói nhân gian có Nhân Hoàng mới…"
“Buồn cười!” Thường Sơn Khải hừ lạnh một tiếng, Nhân Hoàng đâu phải là danh xưng mà ai cũng có thể xưng?
Lưu Ký không quan tâm hắn, tiếp tục nói: "Nghe nói trong số môn đồ của Nhân Hoàng, cũng có một vài cường giả bản nguyên, thực lực rất mạnh. Bên phía bên kia của núi Tử Cái có người tên là Triệu Hưng Võ, là cường giả bản nguyên đứng thứ ba địa giới, nghe nói là đến từ nhân gian."
Thường Sơn Khải trầm giọng nói: “Nói, ngươi muốn làm cái gì!”
Lưu Ký cười nói: "Lão phu không có ý gì, chỉ cảm thấy bây giờ thế cuộc hỗn loạn, chi bằng thiên ngoại thiên chúng ta liên thủ, đánh tan khắp nơi! Thường Sơn Khải, bây giờ không như năm xưa, nếu thiên ngoại thiên không hợp tác, ta thấy… lần này đến núi Tử Cái e là không thu hoạch được gì."
Thường Sơn Khải cau mày, các phe phái các nơi đều rất mạnh mẽ. Lực Vô Kỳ của Cấm Kỵ Hải, Kiếm Thụ của Ngự Hải Sơn, và con Yêu Long của ngoại vực địa giới đều là cường giả có thể sánh với hắn.
Nhưng thiên ngoại thiên, mỗi thiên một thế giới, từ trước đến nay đều tự chiến vì mình.
Bây giờ Lưu Ký muốn hợp tác, Thường Sơn Khải bỗng nhiên liếc mắt nhìn Vương Hàm Nguyệt.
Vương Hàm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô không muốn hợp tác với Lưu Ký. Từ thời kỳ Thần Ma, danh tiếng của người này đã không tốt rồi.
Hắn nhiều lần hợp tác với người khác, cuối cùng chỉ còn hắn sống sót, nghe đồn là hắn âm thầm hại chết những người hợp tác với hắn. Vương Hàm Nguyệt tuy rằng tự nhận thực lực mạnh hơn hắn, nhưng cô sẽ không mạo hiểm. Một mình cô thì được, nhưng lần này, con gái út của sư tôn cũng đến.
Thời Kỳ Thần Ma, tiểu sư muội bị người khác đánh trọng thương, mãi đến hôm nay mới khôi phục lại, nhưng những năm qua, thương thế tích lũy, cũng có di chứng về sau.
Sư tôn lần này để cô dẫn tiểu sư muội vào núi Tử Cái cũng vì muốn trợ giúp sư muội khôi phục thương thế, chữa lành di chứng.
Cô không dám hợp tác với Lưu Ký, lỡ như tiểu sư muội chết ở đây, dù cô còn sống thì cũng phải chết.
Mọi người vừa nói xong, rất nhanh, một vị cường giả cấp tám bay lên trời.
Cách một khoảng cách, đối phương đã lớn tiếng nói: "Nhân gian có cường giả vào địa giới!"
Nghe vậy, mọi người dồn dập nhìn về phía hắn.
Thường Sơn Khải quát lớn, hỏi: "Võ giả nhân gian? Có phải là Khổng Lệnh Viên?"
Những ngày qua, những người này cũng không phải thật sự không biết gì cả. Những cường giả bình thường thì họ không biết, nhưng họ biết Khổng Lệnh Viên.
Tại trận chiến ở vực Nam Thất, nghe đồn Khổng Lệnh Viên đánh chết hơn 10 vị cường giả bản nguyên, không phải săn giết từng người, mà là đồng thời tiêu diệt. Nhất thời, ông cũng có danh tiếng ở địa quật.
Hơn nữa, Khổng Lệnh Viên là cường giả bản nguyên top 1 Hoa Quốc, danh tiếng càng lớn hơn.
“Cũng không phải là Khổng Lệnh Viên!” Người đến cấp tốc báo cáo: “Là người xưng là Bích Quang kiếm, Trấn thủ sứ phía Nam...”
“Ngô Xuyên?”
Lưu Ký không phản ứng lại, sau đó cười nói: "Hóa ra là hắn! Chẳng có gì đáng sợ! Tuy người này là một trong bốn vị Trấn thủ sứ của nhân gian, nhưng nghe nói thực lực bình thường."
Bọn họ nói chuyện, cô gái trẻ bên cạnh Vương Hàm Nguyệt hơi ngạc nhiên nói: "Nhược Băng nghe nói, nhân gian có mấy vị thanh niên tuấn kiệt, thực lực rất mạnh, không thua kém gì các hậu duệ của Đế Tôn, lần này có ai đến không?"
Vương Hàm Nguyệt cười lạnh: "Nói khoác mà thôi! Võ giả nhân gian nào biết thiên ngoại thiên chúng ta mạnh như thế nào? Dư nghiệt thần triều Địa Hoàng và những người ở lâu trong Địa Giới, lần này có một số võ giả than niên, chúng ta cũng nhìn thấy rồi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Vương Hàm Nguyệt thấy, hậu duệ Chân Vương cũng chẳng có gì đặc biệt.
Còn có hậu duệ vương chủ, tên là Lê Án gì đó… Theo Vương Hàm Nguyệt, Lê Án cực kỳ vô dụng.
Vương chủ? Thần triều Địa Hoàng chia năm xẻ bảy, vậy mà vương chủ còn chẳng phải là Chân Thần.
Thiếu nữ lại nói: "Nhưng mà nghe bọn họ nói, nhân gian có võ giả tên là Phương Bình, tuổi còn nhỏ nhưng rất mạnh, địa giới từng nhiều lần chịu thiệt trong tay hắn…"
Nhắc đến Phương Bình, mọi người bỗng nhiên trầm mặc.
Ngay sau đó, Lưu Ký cười nói: "Phương Bình! Có người nói hắn là Ma Đế chuyển thế! Lão phu rất tò mò, Ma Đế thật sự đã chết rồi sao? Hắn là Ma Đế chuyển thế thật sao? Nếu là như vậy thì người này không thể khinh thường!
Nhưng nếu không phải…"
Lưu Ký cười nhạt nói: “Vậy thì không đáng nhắc tới!”
Thường Sơn Khải trầm giọng nói: “Không biết lần này liệu hắn có đến hay không? Ma Đế chuyển thế… bất kể có phải hay không, tốt nhất đều nên giết! Năm xưa, Ma Đế chọc giận mọi người, nếu không giết người này, lỡ như đối phương là Ma Đế chuyển thế, sớm muộn cũng sẽ thành mối họa!"
Mấy ngày nay, địa quật cũng có lời đồn, hoặc cũng có thể không phải là đồn đoán. Tin Phương Bình là Ma Đế chuyển thế đã được đồn đoán từ lâu. Nhưng so với địa quật, thiên ngoại thiên càng kiêng sợ Ma Đế.
Năm xưa Mạc Vấn Kiếm xuống địa quật, một người một kiếm, chém giết hơn 10 Chân Thần và Đế Tôn! Nếu không phải cuối cùng bị mai phục rồi bị giết bên ngoài núi Tử cái, e đã thành đại họa.
Nay Ma Đế có thể quay về, sao các nơi có thể đồng ý?
Cường giả nhân gian biết Khổng Lệnh Viên, cũng biết Phương Bình, một vị cường giả rất có thể là Ma Đế chuyển thế.