[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

/

Chương 2115: Tiềm Long Chi Địa (3)

Chương 2115: Tiềm Long Chi Địa (3)

[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

8.728 chữ

10-03-2024

Trước mặt Phương Bình nhanh chóng xuất hiện sáu, bảy người.

Bạch Cẩm Sơn cũng nhanh chóng đuổi tới.

Phương Bình khẽ gật đầu với Bạch Cẩm Sơn, rồi nhìn về phía những người khác.

Những người này hình như đến từ thế lực khác nhau.

Hắn nhìn thấy có võ giả quân bộ, có võ giả Bộ Giáo Dục, cũng có người thiên ngoại thiên, còn giống như có người của tông phái.

"Xin chào Bộ trưởng Phương!" Đám người thi nhau ân cần chào hỏi, sau đó lại chào hỏi mấy người Điền Mục và Lý Trường Sinh.

Phương Bình khẽ gật đầu, nhìn về phía Bạch Cẩm Sơn, cười nói: "Đề đốc Bạch, đã lâu không gặp!"

"Vâng, rất lâu rồi, nhưng chúng tôi vẫn luôn chú ý tin tức của Bộ trưởng Phương..."

"Khách khí, gọi ta Phương Bình là được!"

Phương Bình khách sáo một câu, sau đó vẫn vui vẻ nói: "Dương Thành chỉ là địa phương nhỏ, thế mà tụ tập nhiều võ giả cấp 6 như vậy, chư vị, lần này Phương mỗ đi ngang qua Dương Thành, còn có việc phải đi Thụy An, có thể tóm tắt tình hình không?"

Võ giả cấp 6 quân bộ mở miệng trước nói: "Bộ trưởng Phương, chuyện là thế này, quân bộ có lệnh, chiêu mộ một nhóm người dám chiến ở Dương Thành gia nhập quân bộ, phòng thủ địa quật!"

"Bộ Giáo Dục cũng có lệnh này!"

"Thiên Sơn Tông đến đây là vì tuyển chọn một số môn nhân đệ tử..."

Có cường giả tông phái dè dặt đáp lời, những võ giả tông phái này, chủ yếu tập trung ở Trung Châu, từ khi Triệu Hưng Võ rời đi, cũng có một chút tin tức truyền ra, tông phái hiện tại khiêm tốn biết điều hơn trước kia nhiều.

Phương Bình cũng không nói gì, nhìn về phía mấy vị người của thiên ngoại thiên.

"Các ngươi thì sao?"

"Chúng ta cũng tới để tuyển chọn đồ đệ..."

Một ông lão trong đó nói, sau đó vội vàng nói: "Các bộ của Hoa Quốc đã đồng ý cho thiên ngoại thiên mở sơn môn, lần này chúng ta rời núi, cũng là vì tuyển chọn đồ đệ, bồi dưỡng thêm nhiều cường giả."

Phương Bình thản nhiên nói: "Thật sao? Ta cảm thấy rất kỳ lạ, Dương Thành này chẳng lớn là bao, sao lại có sức hút với nhiều phe phái như vậy? Các ngươi là người của thiên ngoại thiên nào?"

"Thưa đại nhân..."

"Gọi ta Bộ trưởng Phương là được!"

"Thưa Bộ trưởng Phương, tiểu nhân đến từ Huyền Minh Thiên."

"Tiểu nhân đến từ Quan Minh Thiên."

"..."

Dù tuổi tác không nhỏ, nhìn cũng già nua, nhưng đáp lời cực kì cung kính.

Bọn họ chỉ là cấp 6 mà thôi, nhưng Phương Bình là cường giả có thể chiến thắng cấp 9, ở Hoa Quốc cũng có quyền cao chức trọng, những người này cũng không dám ỷ mình đến từ thiên ngoại thiên mà ngang ngược.

Bạch Cẩm Sơn bên cạnh thấy cảnh này, vẻ mặt khẽ trào phúng. Những cường giả thiên ngoại thiên này, ban đầu đến Dương Thành cũng không có thái độ này.

Trước khi người của Quân bộ và Bộ Giáo Dục đến, những người này hết sức phách lối. Nhưng khi người của Quân bộ và Bộ Giáo Dục tới, những người này cũng bớt phách lối một chút, nhưng đều là võ giả cùng cấp, bọn họ vẫn cao ngạo như trước.

Nhưng bây giờ, Phương Bình vừa đến, mấy người lập tức cúi đầu.

Phương Bình chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, sẽ có người giám thị hành động của thiên ngoại thiên, nên sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng Phương Bình vẫn hỏi: "Vì sao đến Dương Thành?"

"Dương Thành địa linh nhân kiệt, nghe nói Bộ trưởng Phương xuất thân từ Dương Thành, chúng ta cũng muốn thu nhận môn nhân ở Dương Thành..."

"Nói thật!" Phương Bình lạnh nhạt nói: "Đừng nói mấy thứ vô bổ này, thời gian của ta không nhiều, nói đi, mục đích là gì, ta nghe thử xem. Bằng không, đừng trách ta xử lý các ngươi như kẻ ác!"

Mấy người thiên ngoại thiên liếc mắt nhìn nhau, ông lão đáp lời trước đó nhanh chóng cung kính nói: "Bộ trưởng Phương chớ hiểu lầm, lần này tới Dương Thành thật ra có liên quan tới Bộ trưởng.

Bộ trưởng không biết, nơi như Dương Thành, năm xưa là tiềm long chi địa!

Tiềm long xuất uyên, vẫn có thể có phúc phận lưu lại, Bộ trưởng có thành tựu càng cao, phúc phận nơi đây càng dày. Người nơi đây, được bộ trưởng che chở, tu luyện, làm chơi ăn thật, cho nên lần này chúng ta mới tập trung ở Dương Thành."

Phương Bình cau mày nói: "Mơ hồ! Nào có chuyện như vậy! Nếu thực như thế, tu luyện còn cần dựa vào bản thân sao? Dứt khoát dọn nhà đến quê quán của những Hoàng Giả kia là được."

Mấy người cười ngượng, cũng không giải thích.

Phương Bình lại nhìn mấy người một chút, lạnh lùng nói: "Dương Thành chính là cố hương của ta! Ta và Vương Kim Dương đều sống ở đây nhiều năm, ta biết suy nghĩ của các ngươi, các ngươi có lẽ đều cảm thấy nơi đây có bí mật gì đó.

Ta và Vương Kim Dương đều tu luyện cấp tốc, có lẽ khiến một số người hiểu lầm. Nhưng ta nói rõ cho các ngươi biết, chúng ta tu luyện nhanh không hề liên quan đến Dương Thành, nên đừng phí công vô ích ở nơi này."

Hắn đang nói, vị võ giả đến từ Bộ Giáo Dục lại liếc nhìn Phương Bình, ra hiệu mình có lời muốn nói.

Thấy thế, lực lượng tinh thần của Phương Bình khẽ động, giấu những người khác, mở miệng nói: "Có chuyện muốn nói hả?"

"Bộ trưởng Phương!" Người này vội vàng nói: "Trước khi đến, Bộ trưởng từng dặn, nếu không gặp được ngài thì thôi..."

"Không cần tôn xưng!"

Phương Bình ngắt lời, đối phương cười cười, cũng không khách sáo, tiếp tục nói: "Nếu như gặp phải ngươi, vậy thì báo cho ngươi, có lẽ Dương Thành này thật sự có chút bí mật. Ngươi và hiệu trưởng Vương đều xuất thân từ Dương Thành, chưa chắc là trùng hợp!

Lần này, những người thiên ngoại thiên đều chạy tới bên này, Dương Thành nơi thứ hai bọn họ đến, nơi đầu tiên là quê của Bộ trưởng..."

Hắn nói vậy, Phương Bình bỗng cảm thấy hơi bất ngờ nói: "Ngươi không nói ta không nhớ luôn đó, quê của Bộ trưởng ở đâu?"

"Bắc Hồ!"

Đối phương lập tức đáp lại, Phương Bình hiểu rõ, lão Trương xuất thân từ Bắc Hồ, chẳng trách lúc còn trẻ có thể nhặt được yêu thực ở Bắc Hồ, hắn thật sự không hề để ý chuyện này.

Đối phương tiếp tục nói: "Quê của Bộ trưởng, các nhân vật cùng thời đại với bộ trưởng năm đó gần như đều đã qua đời, nơi đó cũng đã phá đi xây lại nhiều lần, cho nên những người này cũng không ở lâu. Nhưng bọn họ nhanh chóng tới Dương Thành, lần này hình như không hề chuẩn bị vội vã rời đi..."

Phương Bình trầm ngâm nói: "Trước đó đã nói, chiêu người, cũng là chúng ta an bài! Sao lại để bọn họ rời núi đến nhận người?"

"Bộ trưởng đặc cách!" Người của Bộ Giáo Dục giải thích: "Bộ trưởng nói, có lẽ bọn họ biết một vài thứ, nhưng lại không nói, đã như vậy, vậy cứ xem bọn họ muốn làm cái gì, về phần người... Người được chiêu vào cũng chưa chắc là người của bọn họ."

"Dương Thành?"

Phương Bình nhìn về phía Dương Thành phía dưới, lần nữa nhíu mày, Dương Thành có bí mật sao?

Không có mới phải chứ!

Lão Vương là võ giả phục sinh, mình trùng sinh, điều này có liên quan đến Dương Thành sao?

Lực lượng tinh thần của Phương Bình lại dò xét toàn bộ Dương Thành, chẳng lẽ Dương Thành còn có di tích gì? Hoặc là cửa vào thiên ngoại thiên?

Dò xét một phen, không phát hiện bất cứ dị thường nào, nếu thật phát hiện, lão Trương đã sớm tới rồi, cũng không tới phiên Phương Bình phát hiện cái gì.

Nghĩ một chút, Phương Bình giải trừ kết giới, nói với mọi người: "Có thể chiêu người, nhưng mà, Dương Thành chỉ là huyện thành nhỏ, đừng chiêu quá nhiều người rời đi.

Còn nữa..."

Lúc này, ánh mắt Phương Bình trở nên lạnh lùng hơn: "Nếu ai có can đảm vào nhà của ta, để ta biết được thì đừng trách ta không khách khí!"

Hắn vừa dò xét một chút, hình như nhà cũ của mình đã từng có người đi vào. Dù không rõ lắm, nhưng muốn che giấu hắn cũng không dễ dàng.

"Cuối cùng, không ai được quấy rối dì của ta. Hai đứa con của bà ấy tuổi còn nhỏ, ai dám chiêu nạp, đừng trách ta đánh đến tận cửa, ra tay với các ngươi."

Khi hắn đi, hắn đã cho dì căn nhà ở Quan Hồ Uyển.

Nhà dì đã chuyển đến Dương Thành, nhưng hình như đã bán căn nhà ở Quan Hồ Uyển, chưa từng vào ở, Phương Bình vừa nãy không dò xét cụ thể, không biết nhà dì còn ở Dương Thành hay không. Đã rất lâu rồi hắn chưa liên hệ với dì.

Những người này đã tới Dương Thành, Phương Bình hoài nghi, bọn họ cũng có tâm tư này.

"Các ngươi bớt nhằm vào người nhà của ta, người nhà Vương Kim Dương đi! Con thỏ cuống lên còn cắn người, huống hồ Phương Bình ta không phải thỏ. Đề đốc Bạch, việc này làm phiền ngươi, ta không có sắp xếp gì, nếu tiện thì nhờ ngươi giúp sắp xếp một chút!"

Dứt lời, Phương Bình lại nhìn về phía mấy người thiên ngoại thiên, lạnh lùng nói: "Những gì cần nói đã nói rồi, các ngươi tuyển người, ta không có ý kiến, nhưng nếu muốn nhằm vào ta mà đến, cứ việc nhắm vào ta! Họa không lan tới người nhà, muốn giở trò gì với ta đều được. Nhưng nếu động tay động chân với người nhà ta... Đến lúc đó, cứ chờ mà xem!"

Nói xong, Phương Bình cũng không ở lại, bay lên không liền đi. Mấy người lão Lý cũng không ngừng cười ha ha, rồi nhanh chóng rời đi.

Bọn họ vừa đi, mấy người thiên ngoại thiên đều đầu đầy mồ hôi, một khắc vừa nãy, bọn họ thật sự cảm nhận được nguy cơ tử vong.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!