Đúng 6 giờ chiều.
Tuần Kiểm Ti đến giờ tan làm, Lý Hạo cũng không phải chấp pháp viên, đương nhiên là đúng giờ tan làm.
Bình thường thì Lý Hạo sớm đã ra về.
Nhưng hôm nay Lý Hạo không về vội.
Trong phòng làm việc của Trưởng phòng.
Vương Kiệt nhìn thoáng qua Lý Hạo, trầm giọng nói: “Em nói em muốn đi điều tra nhà của Trương Viễn?"
"Vâng."
"Em và cậu ta là bạn học, giờ vụ án có thể là án mạng, em đi điều tra cũng không phải không thể, nhưng... nhân viên của Phòng cơ yếu xin súng mang về nhà, thì có chút phiền phức."
Đúng vậy, Lý Hạo tới để xin súng.
Nhất định phải được Vương Kiệt chấp thuận thì hắn mới có thể mang súng về nhà.
Dù Hồng Ảnh rất cổ quái, chưa chắc súng ống có thể hữu dụng, nhưng Hồng Ảnh hiện tại chưa chắc đã đến giết hắn, thứ mà Lý Hạo nên cẩn thận ngược lại là con người.
Nếu như là người, súng sẽ lực sát thương cực lớn.
"Trưởng phòng, không phải mang về nhà, mà dùng để phá án!"
Lý Hạo sửa lại.
Vương Kiệt nở nụ cười, mang về nhà và dùng để phá án, đó là 2 khái niệm, tiểu tử này không hổ là học viên của Cổ viện Ngân Thành, chỉ dựa vào một câu đã thay đổi tính chất vấn đề.
"Phòng Cơ Yếu của chúng ta không phải Đội Chấp Pháp."
Vương Kiệt lắc đầu, Lý Hạo có chút thất vọng.
Đối phó Hồng Ảnh, bởi vì không hiểu rõ nên hắn tạm thời không nghĩ được biện pháp giải quyết, nhưng nếu có một khẩu súng, sẽ gia tăng một chút cảm giác an toàn.
"Vụ án của Trương Viễn giờ chỉ mới trao đổi với Đội Chấp Pháp, còn chưa chính thức lập án, không thể nào dựa vào chuyện này cấp súng lục cho em được."
Nói xong, Vương Kiệt suy nghĩ một chút, rất nhanh nói: “Như vậy đi, gần đây bên cổ viện Ngân Thành sẽ có một lần khảo sát đối ngoại, Tuần Kiểm Ti sẽ phái một nhóm người tiến hành công tác bảo vệ. Em hãy viết đơn xin tham gia, như vậy trên em thân mang nhiệm vụ, là nhân viên bảo vệ là có tư cách mang súng."
Lý Hạo ngẩn người, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Quanh đi quẩn lại vẫn là nhiệm vụ này treo trên đầu?
Buổi sáng, Trần Na từng đề cập chuyện này, Lý Hạo đã từ chối.
Nghe nói lần này người dẫn đội bên Cổ viện Ngân Thành là thày của mình, vậy nếu mình nhận nhiệm vụ này thì rất nhanh lại được gặp thày rồi?
Vương Kiệt thấy hắn trầm mặc, thở dài nói: “Làm sao vậy? Sợ Viên lão sử đánh? Nghe nói lúc em nghỉ học, khiến Viên lão sư không vui. Tiểu Hạo nè, nếu em đã tham gia Tuần Kiểm Ti, anh thấy em nên tìm cơ hội cải thiện quan hệ, dù sao cũng là thày của em."
"Nếu được Viên lão sư nâng đỡ, em sẽ có tiền đồ càng sáng lạn hơn trong Tuần Kiểm Ti, nhưng nếu mọi người đều biết lão Viên không muốn gặp em… Tuy lão Viên không quản được Tuần Kiểm Ti, nhưng những người khác có thể sẽ suy nghĩ, có cần thiết vì tuần kiểm cấp 3 như em mà xích mích với Viên lão sư hay không."
Vương Kiệt coi như là có lòng rồi, ông không biết tình huống cụ thể, chỉ nghe nói Lý Hạo bỏ học giữa chừng nên có chút xung đột với thày của mình.
Đối phương không thể can dự vào chuyện của Tuần Kiểm Ti, nhưng Tuần Kiểm Ti Ngân Thành cũng phải nể mặt của đối phương.
"Em muốn có súng lục, đây là biện pháp tốt nhất, còn có thể xoa dịu quan hệ với thày của mình, nhất cử lưỡng tiện..."
Ông đang muốn khuyên thêm vài câu, bởi vì ông rất xem trọng Lý Hạo. Nhưng chưa cần khuyên thêm vài câu, chợt nghe Lý Hạo gật đầu nói: “Dạ được!"
Lời vừa tới miệng, bỗng nhiên kẹt ở trong cổ họng!
Vương Kiệt có chút khó hiểu nhìn Lý Hạo, không phải cậu nhóc này tuy lương thiện nhưng khá cứng đầu sao?
Sao hôm nay lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Lý Hạo lộ vẻ thành thật cùng nụ cười bất đắt dĩ: “Trưởng phòng, bên ngoài nói chưa chắc đã là sự thực. Quan hệ giữa em và lão sư không căng thẳng đến vậy. Lúc nghỉ học, lão sư không hài lòng lắm, nhưng cũng một năm rồi, sớm đã quên hết mọi chuyện, mấy ngày trước còn động viên em, bảo em cố gắng làm việc ở Tuần Kiểm Ti."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Vương Kiệt gật đầu, biểu thị rất hài lòng, mặc dù không biết thật giả, nhưng Lý Hạo cũng khá thành thật, chắc không nói xạo.
"Vậy em cứ viết đơn, vài ngày nữa còn phải cùng Đội Chấp Pháp bảo về đội khảo sát của cổ viện Ngân Thành."
Lý Hạo tiếp nhận tờ đơn, nhìn qua thì thấy thời gian đội khảo sát của cổ viện xuất hành là vào cuối tháng.
Bất quá với mục đích gì thì không có viết, chỉ yêu cầu nhân viên đi theo chờ lệnh.
Đây cũng là để ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài, cổ viện có địa vị cao quý, đương nhiên cũng có giá trị với những kẻ ngoài kia. Đội khảo sát của cổ viện, còn do lão sư của mình dẫn đội khảo sát, nhiệm vụ lần này chỉ e không dễ dàng.
Cũng không biết có xung đột với Hồng Ảnh hay không.
Lão sư xuất hành, xác suất lớn sẽ có Tuần Dạ Nhân đi theo, nếu như khi đó Hồng Ảnh phát động, có lẽ vẫn là chuyện tốt.
Vừa nghĩ đến đây, Lý Hạo cũng đã điền xong đơn.
"Đến kho trang bị nhận trang bị!"
Vương Kiệt thu hồi lá đơn.
Lý Hạo không đi ra ngoài, chần chờ một chút, vẫn cẩn thận thử dò xét: “Trưởng phòng, vụ án của Trương Viễn, có chút... quỷ dị, ngài nói, có thể dính đến một vài sức mạnh không tầm thường hay không? Tuần Kiểm Ti chúng ta thực sự có thể giải quyết sao?"
"Hả?"
Vương Kiệt nhanh chóng nhìn về phía Lý Hạo, nheo mắt, cau mày nói: “Em nghe được gì sao?"
"Không có, không có."
Lý Hạo xấu hổ, dường như không kìm chế được, vẫn tiếp tục nói: “Em chỉ lo lắng bên đội chấp pháp... đánh rắn động cỏ, hoặc xảy ra sự cố gì đó, em nghe nói... Tuần Kiểm Ti... hình như có một đơn vị khác?"
"Đủ rồi!"
Vương Kiệt cau mày nói: “Ăn nói cẩn thận! Anh biết các em nghe được vài tin đồn, nhưng đây không phải chuyện mà chúng ta nên thảo luận! Còn nữa, không cần để ý những thứ này, nếu thật phải đến mức đó, phiền phức sẽ lớn hơn nữa! Người bên kia mà đến, lúc đó sẽ có cả đống phiền phức!"
Ông không quá muốn nói gì thêm, cũng không muốn đề cập đến Tuần Dạ Nhân.
Những người này đến thì đều không phải chuyện tốt.
Một khi dính líu đến Tuần Dạ Nhân, lúc đó rất phiền phức, hơn nữa đối phương đến, thường sẽ mang theo rắc rối rất lớn.
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, ông không muốn có dính dáng đến Tuần Dạ Nhân.
Đội Chấp Pháp bên kia chỉ sợ cũng không muốn đối phương dính vào.
Đương nhiên, nếu đến lúc thật sự hết cách, Tuần Dạ Nhân đương nhiên sẽ xuất hiện, khi đó thì không còn do Tuần Kiểm Ti quyết định nữa.
Lý Hạo gật đầu, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: “Trưởng phòng, em quan sát thời gian xảy ra án tự thiêu, mỗi lần đều vào ngày mưa bão, Ngân Thành rất nhanh sẽ vào mùa mưa bão, khoảng cách với vụ án trước cũng đã gần một năm, dựa theo thời gian của các vụ trước, em nghi ngờ rất có thể gần đây sẽ lại xảy ra án mạng!"
Vương Kiệt chăm chú ghi lại việc này.
Ông vừa mới tiếp nhận vụ án này, còn chưa hiểu cặn kẽ, đương nhiên không hiểu bằng Lý Hạo.
Nghe vậy, Vương Kiệt trầm mặc một lúc, gật đầu: “Anh sẽ bàn bạc với bên đội chấp pháp, chính em cũng phải cẩn thận. Lúc đến điều tra nhà của Trương Viễn nhớ phải cẩn thận, cần điều người đến hỗ trợ không?"
"Không cần!"
Lý Hạo lắc đầu, không phải là mình muốn tìm đường chết, mà do người bình thường không nhìn thấy Hồng Ảnh, đi theo cũng không tác dụng gì.
Nếu không đụng độ Hồng Ảnh, thì chỉ cần mình mang theo súng, thêm vài biện pháp dự phòng, sẽ không xảy ra rắc rối gì lớn.
Huống hồ bên Phòng Cơ Yếu phần lớn đều là nhân viên văn phòng, nếu thật sự gặp rắc rối, ai bảo vệ ai còn chắc chắc.
"Vậy em cũng nên cẩn thận một chút, tuy người đã chết một năm, nhưng anh cảm thấy cũng không có gì nguy hiểm."
Vương Kiệt khoát khoát tay, ra hiệu Lý Hạo rời đi.
...
Lý Hạo nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của xếp, thầm thở phào nhẹ nhõm.