Lý Hạo cũng tốt, Kiếm Tôn cũng được, trong mắt của y, họ có lẽ là nhóm người tài năng nhất mà y từng thấy, có quá ít người như vậy!
Ở trong mắt của bọn hắn, còn có người ưu tú hơn sao?
Lý Hạo gật đầu: "E rằng đúng như Lý đại thúc nói, trong mắt hắn, chúng ta đều rất thấp hèn!!"
Kiếm Tôn cười ha ha: "Thấp hèn thì thấp hèn, được sống là chính mình là được rồi! Nói lời có chút bất kính, thật ra ta cảm thấy, vị kia có lẽ cuối đời quá cô độc, nghĩ quá nhiều, không có bạn bè, không có người thân, không có niệm tưởng, lúc này mới lựa chọn sống vô ưu vô lo. Không giống đám phàm phu tục tử chúng ta, còn có ràng buộc, loại người như hắn, đứng rất cao, nhìn rất xa, ở nơi cao sẽ thấy lạnh, độc cô cầu bại cảnh giới, bất tử, quá cô đơn!"