Kiếm Tôn cười: “Đúng không? Ngươi cũng biết, đồ của người khác, chưa hẳn đã dùng tốt! Ta thực ra cũng là như vậy, thế giới Ngân Nguyệt sinh ra, ta đến chấp chưởng, đơn giản mà nói, cái nhà đó không phải do ta xây! Mà cái ta muốn là một căn nhà do ta xây nên, mỗi một gốc cây cọng cỏ, mỗi một viên ngói viên gạch, ta đều phải nắm giữ! Mà không phải … mua lại một cái nhà cũ!”
“Cho dù đó là nhà mới nhưng do người khác xây, ta làm sao biết nền móng của nó có vững chắc không? Ta làm sao biết, phía dưới căn nhà mới kia có bị người ta chôn quả bom không? Ta làm sao biết căn nhà đó có thích hợp với ta không… ta muốn tự mình xây! Không chỉ là tự mình xây, mà ngay cả vật liệu, ta đều muốn tạo ra!”
Không Tịch và Lý Hạo thời khắc này đều có chút chấn động.
Ngay cả vật liệu cũng phải tự mình tạo ra sao!