Kiếm Tôn dừng bước, không nhúc nhích, trên thực tế lại là một chuyện rất nguy hiểm, y không quen biết Không Tịch, còn là người của Quang Minh thần giới, nhưng giờ khắc này, Kiếm Tôn vẫn cứ không nhúc nhích.
Bèo nước gặp nhau, đối phương đến đây chính là cơ duyên.
Lại thêm Lý Hạo của Ngân Nguyệt ở đây, mặc dù không quen cho lắm, nhưng chủ quan cũng tốt, thô kệch cũng được, y vẫn lựa chọn không động đậy.
Sau một khắc, hoa nhỏ hiện lên dưới chân, sau đó cắm rễ trong lòng bàn chân, Kiếm Tôn còn chưa kịp suy nghĩ gì, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi.