Liễu Diễm không đưa Lý Hạo đến phòng làm việc của Lưu Long. Mà hết rẽ trái quẹo phải, cuối cùng đi đến tầng hầm của tòa nhà chấp pháp, vẫn là nơi không phận sự thì miễn vào. Nơi này rất rộng, khi Lý Hạo vừa bước vào đã có cảm giác rộng mênh mông, nhưng bù lại rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến doạ người.
Trong tòa nhà chấp pháp còn có thể khiến người ta cảm thấy rợn người, nơi đây rõ ràng không bình thường.
Ở khu vực cửa ra vào có rất nhiều dụng cụ tập gym.
Trên vách tường cũng giống như phòng làm việc của Liễu Diễm, treo rất nhiều vũ khí. Có cả vũ khí nóng và vũ khí lạnh.
Đao thương kiếm kích đủ cả.
Về phần vũ khí nóng, Lý Hạo thậm chí còn thấy được một khẩu pháo loại nhỏ, Lý Hạo sởn gai ốc toàn thân. Trời ơi, rốt cuộc bọn họ tích trữ bao nhiêu vũ khí?
Đội chấp pháp quả là có lợi thế!
Ngay cả khi chỗ này của Lưu Long bị tra ra cũng chẳng sao. Ông ta là đội trưởng đội chấp pháp, là lão đại của cơ quan chống bạo lực của Ngân Thành, chỉ cần nói rằng những vũ khí này được sử dụng để đối phó với tội phạm thì không ai làm gì được.
Nếu Lý Hạo dám tích trữ nhiều vũ khí như vậy, hắn sẽ bị bắt và xử bắn.
Trước khu vực tập gym và kho vũ khí có một hành lang nhỏ, dường như dẫn đến các khu vực khác.
Liễu Diễm không đưa Lý Hạo vào.
Tiến vào khu tập gym, Liễu Diễm bèn hét lên: "Lão đại, người tới rồi!"
Một lúc sau, vài bóng người bước ra từ hành lang sâu hun hút kia.
Lưu Long cao lớn, Ngô Siêu gầy như cây tre, một người đàn ông mập mạp tới nỗi mỗi bước đi thì mỡ trên người đều lắc lư theo, cuối cùng là một người phụ nữ nhỏ nhắn, ưa nhìn, trông khá quen mặt, còn khá trẻ.
Cộng thêm Liễu Diễm, tổng cộng vừa đúng 5 người.
Đây là tiểu đội Liệp Ma trong Đội Chấp Pháp.
Mặc dù mùa này rất nóng nhưng Lưu Long vẫn mặc áo gió, phần lớn nguyên nhân là che đi vũ khí đeo khắp người, bằng không nếu mang theo nhiều vũ khí như vậy ra ngoài, ai cũng có thể nhìn ra.
"Lưu Long!"
Lưu Long bước tới, vẻ lạnh lùng vẫn không đổi, ông ta tự giới thiệu lần nữa: "Đội trưởng tiểu đội Liệp Ma, chịu trách nhiệm tấn công chính diện!"
Ngô Siêu mỉm cười giơ tay ra: "Ngô Siêu, trinh sát của đội Liệp Ma, có nhiệm vụ thu thập tình báo và thu hút hỏa lực từ đối phương!"
Người đàn ông to béo với giọng nói chân phác, cũng tự giới thiệu: "Trần Kiên, lá chắn của đội Liệp Ma, chịu trách nhiệm phòng thủ!"
Người phụ nữ nhỏ nhắn dịu dàng nói: "Vân Dao, bác sỹ của đội Liệp Ma, phụ trách trị thương."
4 người với chức vụ, chức năng khác nhau, phân chia nhiệm vụ rõ ràng.
Tuy ít người nhưng đội hình đầy đủ.
Lý Hạo liếc nhìn Liễu Diễm, vậy chị ta làm gì?
Thấy Lý Hạo nhìn mình, Liễu Diễm bèn nhướng mày: "Nhìn cái gì? Chị là Liễu Diễm, đội phó đội Liệp Ma, phụ công! Lão đại là người tấn công chính, còn chị chịu trách nhiệm bồi nhát cuối!"
Lý Hạo hiểu rồi.
Lưu Long mở miệng: "Đây chính là tất cả thành viên của đội Liệp Ma. Trước kia có nhiều người hơn, nhưng giờ... ít đi rất nhiều, chỉ còn lại mấy người chúng ta!"
"Hiện tại trong đội chỉ có hai người chủ công và phụ công, một bác sỹ, một người đỡ đạn và một trinh sát."
Ông ta nhìn Lý Hạo rồi nghiêm mặt hỏi: "Lý Hạo, cậu có đồng ý tham gia cùng bọn ta không?"
Lý Hạo gật đầu.
Lưu Long nhìn hắn thật sâu: "Lý Hạo, cậu có biết tại sao chúng ta lại lấy tên là tiểu đội Liệp Ma không?"
Lý Hạo không đáp.
Lưu Long tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì... chúng ta là chính nghĩa!"
Chính nghĩa?
Lý Hạo hơi ngạc nhiên khi nghe điều này, chúng ta... là chính nghĩa sao?
Giọng điệu của Lưu Long vô cảm nhưng lại chân thật đáng tin: "Chúng ta chính là chính nghĩa. Có thể mỗi người trong chúng ta có mục đích riêng và ý đồ riêng, nhưng đừng quên, chúng ta là đội chấp pháp của Tuần Kiểm Ti! Chúng ta là cơ quan chấp pháp, chúng ta duy trì công lý, chúng ta bảo vệ Ngân Thành, mọi thứ chúng ta làm một mặt là để bảo vệ và khiến bản thân mạnh lên, cũng chính là để duy trì hòa bình!"
"Những con quỷ chúng ta săn đều là những tên đao phủ can thiệp vào thế giới phàm trần, tay dính đầy máu!"
"Lý Hạo, gia nhập cùng chúng ta thì việc đầu tiên là hãy quên tất cả đi, chỉ nhớ kỹ một điều, chúng ta là chính nghĩa! Còn những siêu năng giả phạm pháp là quỷ, Tuần Dạ Nhân không thể dọn sạch chúng cho nên chúng ta sẽ giúp họ, phụ trách thanh lý những thứ rác rưởi này!"
Vừa mới chính thức gặp mặt, Lưu Long bèn truyền sứ mệnh của đội bọn họ cho Lý Hạo.
Nói cách khác, đây là điều lệ của đội Liệp Ma!
Đối với họ, một biệt đội săn với những thành viên đều mang mưu đồ xấu xa, rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm, bởi vì những kẻ thù mà họ đối mặt đều vượt xa sức tưởng tượng. Vì vậy tiểu đội này không cần nhiều người này thật sự có tín niệm, hay nói đúng hơn là tín ngưỡng của riêng mình.
Bản thân chính là chính nghĩa!
Không cần biết đó là sự thật hay không, nhưng ít nhất họ tin chắc rằng họ là sứ giả của công lý, ngày đêm vất vả xua đuổi ác quỷ cho Ngân Thành.
“Chính nghĩa..”
Lý Hạo lẩm bẩm.
Chúng ta không phải là những kẻ âm hiểm lén lút, vì chúng ta là những người bảo vệ thành phố, mặc dù ý định ban đầu có lẽ không phải như vậy nhưng đó vẫn là sự thật.
Cao thủ!
Giờ phút này, Lý Hạo càng cảm thấy Lưu Long đúng là cao thủ!
Không đơn thuần chỉ là thực lực mà tâm lý cũng hạng nhất, mấu chốt là dẫn dắt tâm lý đối phương cũng rất tốt.
Ông đã khiến mọi thành viên của đội Liệp Ma tin rằng mọi việc ông ta đang làm là chính nghĩa, là đúng đắn.
Hoàn toàn không có mặc cảm tội lỗi!
Đến lúc giết chết siêu năng giả thì bọn họ cũng sẽ chỉ cảm thấy bản thân có thành tựu, chính là bảo vệ nhân dân, bảo vệ chính nghĩa, trấn giữ Ngân Thành.
Loại thoả mãn tâm lý là điều mà các nhà lãnh đạo bình thường không cách nào làm được.