Sắc trời đã tối.
Nhà của Trương Viễn không nằm trong chung cư Khải Minh, mà nằm trên một con phố cổ bên ngoài chung cư.
Khi còn nhỏ, Lý Hạo rất thích đến phố cổ chơi.
Tuy nhiên, theo thời gian, Ngân Thành ngày càng phát triển thì một phần phố cổ đã bị phá bỏ, tiểu thương lần lượt dọn đi, phố cổ dần trở nên vắng vẻ, bây giờ lại càng ít người lui tới nơi đó.
Ngay cả cư dân, hầu hết cũng đã chuyển ra ngoài, thậm chí ở đó còn tịch mịch hơn chung cư Khải Minh.
Trên con phố yên tĩnh, hai bên có mấy ngôi nhà cổ kính và vài ngọn đèn lẻ tẻ, trông hơi âm u.
Nếu thời gian cho phép, Lý Hạo sẽ chờ đợi, mỗi ngày uống một ít nước ngâm kiếm, từ từ tăng cường bản thân, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác.
Tuy nhiên thời gian không cho phép Lý Hạo làm điều này.
Đối với Lý Hạo, cứ càng qua một ngày thì sẽ càng nguy hiểm hơn hôm trước.
Mặc dù hắn có thể mạnh hơn một chút nhưng nước ngâm kiếm chỉ khiến hắn tăng cường thể lực, không đủ để Lý Hạo có thể đối phó với huyết ảnh vào lúc này.
Bây giờ tìm đến nhà Trương Viễn, Lý Hạo chỉ có một mục đích là muốn xem thạch đao còn ở nhà y hay không.
Nếu thạch đao vẫn còn, đây chính là một tin vui đối với Lý Hạo.
Nếu không thể tìm thấy nó, vậy có khả năng nó đã bị huyết ảnh và các thế lực đứng sau lấy đi, điều này cũng có nghĩa là thanh kiếm của Lý Hạo có thể cũng đã bị lộ, thậm chí có người đang đánh chủ ý lên kiếm của hắn.
Hắc Báo lặng lẽ đi theo Lý Hạo, trong bóng tối, con chó con màu đen như hòa vào màn đêm, trông cực kỳ không đáng chú ý.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển trên phố.
Sắc mặt Lý Hạo vẫn như thường, phía trước có một ngôi nhà cổ có niêm phong trên cửa, đó là nhà của Trương Viễn.
Tại thời điểm này, hắn đã có thể nhìn thấy.
Xung quanh không thấy ai và Hắc Báo cũng không cảnh báo.
Tuy nhiên, Lý Hạo không dám đặt tất cả hy vọng vào Hắc Báo.
Khi còn cách cổng nhà Trương Viễn chưa đầy 100 mét, Lý Hạo bèn lấy máy liên lạc ra bấm một dãy số.
Trong bóng tối, máy liên lạc lóe lên ánh sáng yếu ớt, soi rõ khuôn mặt của Lý Hạo.
"Reng reng..."
Một lúc sau, bên kia vang lên một giọng nói vô cùng tức giận: "Muộn thế này rồi, có phải em nghĩ không thông, ở Tuần Kiểm Ti không thể hòa hợp được nữa nên muốn trở về đúng không?"
Giọng nói rất lớn!
Thông qua loa ngoài của máy liên lạc, âm thanh vang lên trên những con phố tối tăm.
Lý Hạo vốn còn có chút sợ hãi bỗng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, giọng nói cung kính, nhẹ nhàng: "Thưa lão sư, em tạm thời chưa có ý nghĩ đó."
"Vậy em gọi tôi làm gì?"
"Thưa lão sư, một năm nay em vẫn đang điều tra vụ án tự thiêu của Trương Viễn, phát hiện có vài điểm khác thường, có lẽ… Trương Viễn không phải tình cờ bỏ mạng!"
"Hả?"
Trong bóng tối, vẻ mặt Lý Hạo bình tĩnh nhưng trong mắt lại ánh lên chút dữ tợn, "Em đã tra xét, không chỉ Trương Viễn mà vài người tự thiêu ở Ngân Thành nhiều năm qua cũng không phải gặp sự cố ngoài ý muốn. Tuy rằng thoạt nhìn thì bọn họ không liên quan gì với nhau, nhưng lại mơ hồ có quan hệ. Manh mối cụ thể thì em chưa tra ra được."
Bên kia bỗng trở nên yên tĩnh.
Lý Hạo đã đi đến trước cửa nhà Trương Viễn, nhìn con dấu niêm phong đã hơi rách ra, nói nhỏ: "Hiện tại em đang ở nhà của Trương Viễn. Ta muốn kiểm tra xem có manh mối nào khác chứng minh Trương Viễn đã bị sát hại chứ không phải là tai nạn hay không?"
"Lý Hạo!"
Bên kia đầu dây, giọng nói nặng nề của ông lão truyền đến: "Chuyện của Trương Viễn, tôi cũng biết. Nếu theo lời em nói thì đó là giết người, vậy em đừng hấp tấp, cẩn thận bất trắc!"
Sau đó, ông ta lại lớn tiếng quát: "Em chờ ở đó một lát, tôi lập tức liên hệ với Tuần Kiểm Ti cùng cổ viện, nếu cần giúp đỡ sẽ có người lập tức qua hỗ trợ em!"
Lúc này, Viên Thạc ở phía đối diện dường như đã hiểu ra, không cần Lý Hạo nhiều lời.
Khi Lý Hạo liên lạc và nói với ông rằng hắn phát hiện ra cái chết của Trương Viễn không phải là một tai nạn, mà có thể y đã chết bị giết và hiện hắn đang ở trong ngôi nhà cũ của Trương Viễn, Viên Thạc ngay lập tức hiểu ý của Lý Hạo.
Rất có thể chính hắn cũng đang gặp nguy hiểm!
Ít nhất là trong thời điểm này, Lý Hạo cần một lực lượng đủ răn đe để ngăn chặn một số nguy cơ tiềm ẩn đang nhăm nhe vồ lấy hắn.
Hắn không cần yêu cầu Viên Thạc làm gì.
Chỉ cần cho Viên Thạc biết rằng Lý Hạo hiện đang ở đây và đang điều tra vụ án của Trương Viễn, vậy là đủ.
Chỉ cần để một nhân vật lớn ở Ngân Thành Cổ Viện chú ý tới, vậy là đủ.
Dù là ai thì cũng phải cân nhắc trước khi quyết định hành động.
Nếu không, Lý Hạo mà xảy ra bất kỳ bất trắc gì có thể khơi dậy sự tức giận của lão nhân cổ viện và gây ra nhiều chuyện rắc rối hơn.
Theo tin đồn từ bên ngoài, một năm trước, Lý Hạo và Viên Thạc đã từng náo loạn rất lớn.
Sự thực là không hề.
Trong đêm tối tịch mịch, giọng nói của Viên Thạc vang xa trên những con đường vắng, nếu có ai cố ý để tâm tới thì chắc chắn sẽ nghe thấy lời của ông.
Cổ viện và Tuần Kiểm Ti có thể cho người đến đây bất cứ lúc nào.
. . .
Vào lúc Lý Hạo đang nói chuyện, Hắc Báo vốn đang im lặng đột nhiên khẽ khàng cắn vào ống quần hắn.
Lý Hạo không nhận ra xung quanh có gì bất thường.
Tuy nhiên, Hắc Báo nhạy cảm hơn hắn và có thể nó đã cảm thấy được điều gì đó, hoặc lời nói của Viên Thạc đã khiến một số người để lộ chút chuyển động, từ đó thu hút sự chú ý của Hắc Báo.
Có ai đó đang thực sự nhìn chằm chằm bên này.
Trái tim Lý Hạo khẽ động, đây không phải chuyện xấu mà là chuyện tốt, có người đang nhìn chằm chằm vào nhà Trương Viễn cũng đồng nghĩa với việc thạch đao chưa bị lấy đi.
Cuộc trò chuyện vẫn chưa ngắt máy, Viên Thạc còn đang tiếp tục lải nhải dặn dò.
Lý Hạo bèn trấn an ông: "Thưa lão sư, cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, em gọi cho lão sư chỉ là muốn nói chuyện linh tinh thôi. Tiết lộ cho lão sư biết, em đã nhận nhiệm vụ bảo vệ cổ viện đi ra ngoài điều tra, mấy ngày sau, em sẽ đồng hành cùng đội ngũ của lão sư.”
"Em?"
Viên Thạc hơi ngạc nhiên, có điều ngay sau đó lại đắc ý cười nói: "Được rồi, vậy thì tôi đợi em! Vừa vặn nhiệm vụ thanh tra lần này có hơi phức tạp. Ngươi đã ở bên ta hai năm, học được không ít nhưng lại chưa có kinh nghiệm thực tiễn gì. Lý Hạo, sắp tới coi như là lớp thực hành của ngươi. Nếu em biểu hiện tốt, tôi có thể xem xét cho em tư cách học viên ngoài biên chế. Mặc dù có nhiều quy tắc trong cổ viện, nhưng chỉ cần em lập công thì tôi vẫn có thể cho em tốt nghiệp!"
"Em phải biết rằng nếu nhận được chứng chỉ tốt nghiệp, cho dù em vẫn lựa chọn ở lại Tuần Kiểm Ti, thì chỉ bằng với tấm chứng chỉ ấy sẽ giúp em tăng lên hai cấp! Trở thành tuần kiểm cấp một, đó là điều chắc chắn, so với vị trí hiện tại của em nhất định có tiền đồ hơn nhiều!"
Lý Hạo mỉm cười: "Thưa lão sư, mấy ngày nữa gặp rồi hẵng nói chuyện này, bây giờ em vào nhà xem có manh mối gì không đã. Chờ đến lúc điều tra xong vụ án của Trương Viễn và bắt được kẻ sát nhân, không cần lão sư nói, em cũng sẽ nghĩ cách trở lại cổ viện."
"Cũng được!"
Viên Thạc lại căn dặn lần nữa: "Có chuyện gì cứ liên hệ tôi, thậm chí nếu là chuyện mà Tuần Kiểm Ti cùng cổ viện đều không giải quyết được, thì lão sư của em vẫn còn có chút mặt mũi, có thể mời cao nhân khác đến xử lý giúp cho!"
Lời này vừa nói ra, trái tim của Lý Hạo khẽ run lên, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn hiểu ý của Viên lão.
Khi thực sự cần thiết, cao nhân mà ông nói đến có lẽ là Tuần Dạ Nhân.
Trước giờ Lý Hạo chưa từng nhiều lời với lão sư.
Hắn lo rằng rắc rối sẽ bị mở rộng và ảnh hưởng đến ông.
Tuy nhiên, với trí tuệ của ông ấy, nghe Lý Hạo nói rằng vụ tự thiêu của Trương Viễn có thể không phải là một tai nạn, e rằng đã có thể nghĩ ngay đến sự can thiệp của các nhân tố siêu năng lực.
Do đó Viên lão mới nói là ông sẽ tìm cao nhân.
Có điều, cho dù thân phận của Viên lão không thấp, nhưng Tuần Dạ Nhân cũng không phải kẻ muốn mời là mời, chuyện của Lý Hạo không phải việc công mà là việc tư, có thể phải trả giá rất lớn.
"Em biết rồi, cảm ơn lão sư!"
Lý Hạo cúp máy, xé giấy niêm phong ra từng mảnh, mở cửa bước vào ngôi nhà cũ đã bám bụi hơn một năm nay.
Khi Lý Hạo mang theo Hắc Báo vào nhà.
Ngoài đường vắng lặng, thật lâu vẫn không có tiếng động.
Trong bóng tối, thấp thoáng một đôi mắt ánh xanh.
Dưới màn đêm, một bóng người đen kịt, từ trên xuống dưới đều là một màu đen, ngoại trừ đôi mắt xanh biếc mờ nhạt khiến người ta có chút sợ hãi, trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ ma quái, che giấu ngoại hình của mình, không biết là nam hay nữ.
"Lý Hạo, bạn cùng lớp của Trương Viễn, bạn thân, một học viên cấp hai của Ngân Thành Cổ Viện. Lý Hạo đã bỏ học sau khi bạn hắn chết vào năm ngoái và gia nhập Tuần Kiểm Ti, từ đó đến nay vẫn đang theo đuổi vụ tự thiêu của Trương Viễn. Hôm nay hắn đã báo cáo với người đứng đầu phòng Cơ Yếu của Tuần Kiểm Ti là Vương Kiệt rằng sáu trường hợp tự thiêu có liên quan đến nhau và hắn muốn điều tra chúng cùng lúc."
Thông tin về Lý Hạo thoáng chốc hiện lên trong đầu bóng đen.
Lý Hạo đã bỏ học vào năm ngoái và gia nhập Tuần Kiểm Ti, thực sự đã tiến vào nội bộ.
Lý Hạo có khả năng là một nhân vật chủ chốt trong vụ án tự thiêu, nhưng vấn đề này không thuộc thẩm quyền của bóng đen. Bên trên có người căn dặn, tạm thời không nên động tới Lý Hạo, lưu lại vẫn còn hữu ích.
Trong lòng bóng đen thầm nghĩ, thực sự không thể khinh động.
Vừa rồi Lý Hạo nói chuyện với lão sư Viện Thạc sao?
Viện Thạc là nguyên lão đỉnh cấp của Ngân Thành Cổ Viện, chủ nhiệm khoa khám phá nền văn minh cổ đại và là người hợp tác với Tuần Dạ Nhân, là một trong số ít những nhân vật lớn ở Ngân Thành có thể trực tiếp nói chuyện với đội ngũ thần bí kia.
"Không cần người khác nói tôi cũng biết Lý Hạo không phải là kẻ có thể dễ dàng động vào..."
Bóng đen lặng lẽ nhích đến gần nhà của Trương Viễn, y muốn biết vì sao Lý Hạo lại đến đây?
Tìm manh mối ư?
Trương Viễn đã tự thiêu chết ở cổ viện, trong nhà đối phương thì có thể có manh mối gì?
Hay là đến để tìm một thứ gì đó?
Về phần tìm kiếm cái gì cụ thể thì bóng đen không biết, nhiệm vụ của y chỉ đơn thuần là để mắt tới tất cả những ai ra vào hoặc thậm chí tiếp cận ngôi nhà của Trương gia.
. . .
"Gừ gừ!"
Một tiếng kêu trầm thấp phát ra từ cổ họng của Hắc Báo, nó cắn vào ống quần của Lý Hạo, có chút sốt ruột.
Dường như đang muốn tố cáo cho hắn biết thật sự có người đang theo dõi bọn họ.
Lý Hạo vẫn im lặng, nhưng trong lòng đã thêm phần cảnh giác.
Có ai đang đến gần đây sao?
Cuộc trò chuyện giữa ta và lão sư không đủ để xua tan suy nghĩ của bọn họ?
Không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng sờ lên đầu Hắc Báo, trấn an một hồi, lúc bấy giờ Lý Hạo mới cẩn thận quan sát ngôi nhà hoang phế trước mặt.
Khuôn viên căn nhà không lớn.
Ngay phía trước là phòng khách.
Hai bên, một bên là phòng ngủ của Trương Viễn, một bên là bếp, nơi đây Lý Hạo rất quen thuộc, hắn thường đến khi còn nhỏ, thậm chí cả khi đã lớn.
Lần này mục tiêu chính của Lý Hạo là thạch đao Trương gia.
Hắn liếc nhìn căn nhà cũ nát một vòng, coi như không có ai theo dõi nhưng chắc chắn đã có người từng đến đây, chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính riêng vị trí sắp đặt một số đồ đạc trong phòng thì Lý Hạo đã tin chắc chúng từng bị động qua.
Nhà của Trương Viễn, ngoại trừ y thì có lẽ Lý Hạo là người quen thuộc nhất.
Thậm chí hắn còn nhận ra cây cổ thụ trong sân từng bị đào cả rễ, sau đó mới được người trồng trở lại.
"Nếu thạch đao còn ở Trương gia thì hẳn là không ở trong nhà chính hay phòng ngủ."
Lý Hạo từng ăn dằm nằm dề nơi đây một quãng thời gian, đương nhiên biết rõ mọi chuyện. Hắn chưa bao giờ khách khí với Trương Viễn, lúc ngủ lại vẫn thường thích lục tung phòng của y lên để tìm này tìm kia.
"Lần cuối cùng ta nhìn thấy thạch đao là khi Trương thúc đánh Tiểu Viễn. Ta còn nhớ rằng Trương thúc đã tùy tiện ném nó xuống đất, có điều không biết sau đó có ai nhặt nó lên hay không."
Lý Hạo hồi tưởng lại quá khứ, chỉ e cha Trương Viễn cũng không coi trọng thứ đồ được coi là vật tổ tiên truyền lại này.
Một viên đá vỡ mà thôi.
Đồ vật tổ tiên cái gì chứ?
Nếu Trương Viễn không phát hiện ra nó, có khi cha y sẽ không bao giờ nhớ rằng có một viên đá như vậy được người lớn trong gia tộc truyền lại.
Lần theo một vị trí không rõ ràng trong trí nhớ, Lý Hạo chậm rãi đi về phía góc sân.
Có một đống đất đá chất ở đó, ban đầu chúng được sử dụng để tạo nên bức tường trang trí.
Lý Hạo quan sát một lượt nhưng ở đây không tìm thấy viên đá trong ký ức.
Hắn nhớ rằng viên đá ấy có hình dạng tựa như một thanh đao.
"Có người đang lén lút nhìn chằm chằm mình, gióng trống khua chiêng đi tìm cũng không tốt."
Nghĩ đến đây, Hắc Báo vẫn không có động tĩnh gì đột nhiên nhỏ giọng kêu.
"Grừ grừ!"
Không phải âm thanh hung dữ khi bảo vệ thức ăn mà là mang theo chút sợ hãi, Hắc Báo đang rên rỉ.
Bất giác, da đầu Lý Hạo đột nhiên râm ran, lông tơ trên người dựng thẳng lên.
Hắn nhìn theo tầm mắt của Hắc Báo về hướng nhà chính, cảm thấy tim mình đang đập thình thịch một cách khó có thể khống chế.
Cửa nhà chính ban đầu đóng chặt, không có thứ gì.
Nhưng lúc này, cánh cửa đã mở ra một khe hở, trong khe hở đó mơ hồ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ.
"Huyết ảnh?"
Tim Lý Hạo đập kịch liệt, huyết ảnh tìm đến rồi ư?
Nhưng theo suy luận của hắn, huyết ảnh sẽ ra tay vào một đêm mưa mới đúng, hiện tại sao lại xuất hiện, hơn nữa lại còn ở Trương gia?
"Chẳng lẽ... huyết ảnh một mực đợi ở Trương gia để tìm thạch đao, chưa hề rời đi?"
Mồ hôi lạnh rỉ ra từ đỉnh đầu Lý Hạo.
Cả người hắn lạnh ngắt, tay chân cứng đờ.
Gặp nhau quá sớm!
Lý Hạo còn chưa chuẩn bị đầy đủ mà đã gặp phải huyết ảnh, một khi đối phương động thủ với mình, thiêu đốt mình, khi đó Lý Hạo gần như không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
"Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"
"Chết tiệt, xuất hiện sớm quá, mình còn chưa gặp Tuần Dạ Nhân..."
Lý Hạo đờ đẫn đứng đó, hắn rất muốn xoay người chạy trốn, nhưng khả năng cao là bên ngoài cũng có người đang theo dõi hắn.
Đúng vậy, người bình thường không thể nhìn thấy huyết ảnh, không thể tự mình trốn thoát!
Nếu không, cho dù có trốn thoát thì mọi chuyện cũng sẽ bại lộ, việc nhìn thấy huyết ảnh chính là một rắc rối cực lớn.
Nếu không thể nhìn thấy thì đáng ra ta không có lý do gì để sợ hãi mới phải.
Vô số ý nghĩ lóe lên, một khắc sau đó, Lý Hạo chợt quát: "Tiểu quỷ chết tiệt, yên lặng chút đi!"
Hắn mắng Hắc Báo xong lại quay về phía nhà chính: "Ai đang ở bên trong? Tôi là người của Tuần Kiểm Ti."
Lý Hạo cầm súng nhắm ngay nhà chính, lại quát: "Là ai? Bước ra!"
Hắn biết rõ huyết ảnh ở góc tường nhưng cố nhịn không nhìn nó mà là nhìn chằm chằm cửa lớn rồi quát tháo ầm ĩ.
Lý Hạo nhích lại gần cửa nhà chính.
Đột nhiên, hắn giơ chân tung một cú đá, một tiếng rầm vang lên, cửa nhà chính trực tiếp bị Lý Hạo đá văng.
Tiếng động ầm ĩ đã thu hút sự chú ý của một vài gia đình gần đây.
Loáng thoáng, truyền đến một trận xôn xao.
Lý Hạo mặc kệ bọn họ nghĩ gì, hắn lại tiếp tục lớn tiếng: "Có ai không? Ta là tuần kiểm. Nếu không đi ra, ta sẽ bắn!"
Lúc bấy giờ, Lý Hạo nhìn chằm chằm phía trước, mồ hôi trên trán túa ra, cánh tay run rẩy lợi hại.
Dưới chân, Hắc Báo đã nằm bất động từ lâu vì kinh sợ.
Không có ai cả!