Vân Khất U nói: "Không sai, Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết là sử dụng tinh thần lực* để thôi động kiếm trận. Vào ban đêm, khi sao trời tràn ngập, uy lực của kiếm trận đương nhiên sẽ cực mạnh. Ban ngày, khi sao trời vơi cạn, uy lực của kiếm trận suy giảm cũng là điều bình thường. Nếu ngươi muốn lấy mấy lời này để qua mặt ta, vậy ngươi cũng quá ngây thơ rồi."
*Tinh thần lực: sức mạnh của sao trời, tinh là sao.
Diệp Tiểu Xuyên lắc đầu, hỏi ngược lại: "Vân sư tỷ, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc tinh thần lực là gì?"
Vân Khất U sững sờ, nói: "Ngươi có ý gì?"
Diệp Tiểu Xuyên lười biếng vươn tay, bàn tay chìm trong ánh sáng sao trời, có chút mát lạnh.
Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ai bảo ban ngày không có sao trời? Ngược lại, ta cảm thấy tinh thần lực của ban ngày còn mạnh hơn ban đêm gấp bội."
Vân Khất U khẽ chau mày, tỏ vẻ không đồng tình.
Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy Vân Khất U nghi ngờ, bèn cười nói: "Ban ngày không có sao trời sao? Ha ha, Bắc Đẩu Thất Tinh, Tử Vi, Thiên Cương đều là sao trời, Vân sư tỷ, mặt trăng có phải là ngôi sao không?"
Vân Khất U hơi mất kiên nhẫn, nói: "Mặt trăng đương nhiên là sao rồi."
Diệp Tiểu Xuyên nói: "Vậy mặt trời thì sao?"
Vân Khất U bỗng nhiên run rẩy, quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Xuyên bằng đôi mắt thanh lương như thu thủy. Nàng trầm giọng hỏi: "Mặt trời?"
Diệp Tiểu Xuyên đáp: "Đúng vậy, mặt trời, mặt trời đương nhiên cũng là sao trời. Vũ trụ mênh mông, những gì chúng ta nhìn thấy đều là tinh thần nhật nguyệt. Ban ngày, ánh sáng mặt trời quá chói chang, che khuất tinh quang, khiến chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại. Khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, sao trời lại xuất hiện ở vị trí xưa nay không đổi của nó."
Vân Khất U trầm ngâm một lúc.
Diệp Tiểu Xuyên tiếp tục nói: "Nếu mặt trời là một ngôi sao, sức mạnh của nó hùng hậu hơn tất cả các ngôi sao trên bầu trời. Vậy thì nếu như chúng ta có thể khống chế được sức mạnh của mặt trời để thi triển Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết, thì chẳng phải uy lực của chiêu thức này sẽ càng lớn hơn nữa?"
Vân Khất U im lặng gật đầu. Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Ngay cả ân sư của nàng, Tịnh Thủy sư thái, cũng không hề đề cập đến điều này khi truyền thụ kiếm pháp cho nàng.
Chẳng lẽ, thật sự có thể sử dụng sức mạnh của mặt trời để thôi động Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết?
Vân Khất U dần dần thu hồi vẻ khinh miệt vừa rồi đối với Diệp Tiểu Xuyên, hỏi: “Thôi động sức mạnh của mặt trời để thi triển Bắc Đẩu Tru Thần? Nhưng trong khẩu quyết không ghi chép gì về sức mạnh của mặt trời là gì và cách thôi động vận dụng.”
Diệp Tiểu Xuyên trả lời: “Vậy thì chúng ta hãy quay lại vấn đề thứ nhất mà ta đã hỏi, tinh thần lực là gì?”
Vân Khất U đáp: “Tinh thần lực* là một loại năng lượng do các tinh tú trong chu thiên tỏa ra. Trước kia, nhân loại có tu luyện tinh lực pháp môn, nhưng phần lớn đã thất truyền. Hiện nay, yêu tộc chủ yếu hấp thu linh khí trời đất và tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện bản thân.”
Diệp Tiểu Xuyên gật đầu, nói: “Vân sư tỷ, ngươi có nghĩ đến không, thật ra tinh thần lực chính là sát khí địa mạch mà chính đạo chúng ta nghe đến đều biến sắc? Uy lực chân chính của Bắc Đẩu Tru Thần, cũng không phải là khống chế sức mạnh của vạn tinh, mà là hấp thu sát khí chung quanh!”
Sắc mặt của Vân Khất U biến đổi, nghiến răng nói: “Ngươi nói cái gì? Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, Bắc Đẩu Tru Thần là kiếm quyết vô thượng của tổ sư Thương Vân môn ta lập nên, sao có thể dùng sát khí để thôi động?”
Diệp Tiểu Xuyên nở nụ cười nhạt, đáp: “Nếu không phải sát khí, tại sao lần trước ngươi lại bị sát khí phản phệ, suýt chút nữa thì mất mạng?”
Vân Khất U đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc, nói: “Là do ta học nghệ chưa tinh, đạo hạnh chưa đủ, cưỡng ép thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, không thể khống chế được năng lượng mạnh mẽ như vậy, nên mới bị năng lượng phản phệ.”
Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Khất U, trong lòng không khỏi trộm cười thầm.
Thương Vân môn tự xưng là đứng đầu trong chính đạo, dĩ nhiên là không thể chấp nhận việc trong môn truyền dạy kiếm quyết lấy sát khí gian ác làm vật dẫn. Nhưng Diệp Tiểu Xuyên lại nhìn thấy rõ ràng trong điển tịch trên vách đá, thật ra Bắc Đẩu Tru Thần cần phải lấy sát khí địa mạch làm dẫn mới có thể phát huy ra uy lực cường đại.
Diệp Tiểu Xuyên không hề nao núng, nói: "Vân sư tỷ, đừng tức giận, nếu ngươi muốn khống chế được Bắc Đẩu Tru Thần sớm một chút, thì hãy nghe lời ta."
Vân Khất U lạnh lùng nói: "Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhục mạ Thương Vân môn ta, bây giờ ta lập tức có thể một kiếm giết ngươi."
Diệp Tiểu Xuyên cảm nhận được toàn thân Vân Khất U tản ra một cỗ khí tức băng lãnh, bèn không dám trêu đùa nữa.
Hắn phủi mông đứng dậy, chỉ vào màn đêm mênh mông, nói: "Chúng ta đứng ở đây, nhìn Bắc Đẩu Thất Tinh, đó là sao trời. Nếu có người đứng trên Bắc Đẩu Thất Tinh nhìn xuống nhân gian, vậy nhân gian chúng ta là gì? Chẳng phải cũng là một ngôi sao thôi sao?"
Vân Khất U khẽ há miệng, đầu óc như có một tiếng sấm nổ vang, như thể những lời Diệp Tiểu Xuyên vừa nói đã mở ra một cánh cửa mới mà nàng chưa từng biết đến.
Một lúc lâu sau, nàng mới hồi phục tinh thần, chậm rãi nói: "Ý ngươi là nhân gian cũng là ngôi sao? Điều này thật hoang đường! Nhân gian rộng lớn như vậy, sao có thể là một ngôi sao nhỏ bé?"
Diệp Tiểu Xuyên dở khóc dở cười, nói: "Nhân gian lớn sao? Sao trời nhỏ sao? Ta có thể rất có trách nhiệm nói cho ngươi, con người chúng ta không chỉ là một ngôi sao trong vũ trụ mênh mông, mà còn là ngôi sao nhân loại có thể tích tương đối nhỏ bé. Con người chúng ta vốn dĩ là tinh thần, cần gì phải bỏ gần tìm xa, mượn dùng tinh thần lực từ vũ trụ mênh mông, một sợi không đáng kể? Tinh thần lực, chính là sát khí địa mạch mà tu chân giả chúng ta quen thuộc. Kỳ thực sát khí địa mạch cũng không phải tà ác, pháp bảo cũng không có thiện lương và tà ác, chỉ có nhân tâm tài trí thiện ác."
Vân Khất U không ngờ Diệp Tiểu Xuyên tuổi còn trẻ lại có thể nói ra một đoạn lớn lời lẽ khẳng khái như vậy. Mặc dù nàng biết rõ Diệp Tiểu Xuyên nói Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết dựa vào sát khí để tạo ra, làm trái tổ huấn của Thương Vân môn, nhưng trong lúc mơ hồ nàng lại có chút tin tưởng lời nói của Diệp Tiểu Xuyên.
Diệp Tiểu Xuyên đánh thức nàng, nhân loại đứng tại nhân gian nhìn lên bầu trời đầy sao, vậy nếu như trên những ngôi sao đó có người nhìn về phía nhân gian thì sao? Cái nhân gian to lớn kia, chẳng phải cũng là một ngôi sao cô độc giữa vũ trụ mênh mông hay sao?
Nếu như nhân gian là ngôi sao, vậy chắc chắn cũng tồn tại tinh thần lực. Không chừng thật đúng là sát khí địa mạch mà Diệp Tiểu Xuyên nói.
Tuy nhiên, cho dù Vân Khất U đã hiểu rõ điều này, nhưng khẩu quyết tu chân hấp thu sát khí địa mạch, ngoại trừ Ma giáo và một số môn phái ngoại đạo, thì các môn phái chính đạo như Thương Vân môn không thể nào nắm giữ được.
Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy biểu tình thay đổi trên khuôn mặt Vân Khất U, biết rằng trong lòng nữ tử tuyệt mỹ này đã dần dần tin tưởng lời mình nói.
Kỳ thực, Diệp Tiểu Xuyên cũng phải mất gần hai tháng, mới nghiền ngẫm rõ ràng về vũ trụ mênh mông, tinh thần lực,... được ghi trên vách đá. Khi nhìn thấy những điển tịch trên vách đá, hắn cũng như Vân Khất U, tràn ngập chán ghét đối với sát khí, càng không ngờ rằng nhân gian thực chất chỉ là một ngôi sao trong vũ trụ.
Hắn quay sang Vân Khất U hỏi: "Vân sư tỷ, như thế nào, những chỉ điểm của ta có hữu ích không?"
Vân Khất U nhìn hắn, thản nhiên nói: "Không cần, dù cho ngươi nói có vài phần đạo lý, nhưng ta và ngươi đã đặt ra giao ước, là ngươi có cách giúp ta tu vi chưa đến cảnh giới Linh Tịch cũng có thể thôi động Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết, ngươi chỉ nói suông với ta về đại đạo vũ trụ, đồng thời cũng không có giúp đỡ thực tế."