Diệp Tiểu Xuyên cảm giác làm người thật sự rất thất bại, hắn đường đường chính là người đứng thứ ba tại đấu pháp Thương Vân môn, là tuyển thủ hạt giống sẽ xuất chinh đấu pháp tại Đoạn Thiên Nhai, kết quả mới xuống núi mấy ngày đã nghèo túng đến mức phải cầu ni cô mình ghét nhất một miếng cơm ăn, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với hắn.
Nghĩ đến sau khi xuống núi, gặp phải cự thú Hắc Hùng, ở thành Tây Phong bị Vân Khất U cản đường ăn cướp, ở sông Dương Tử gặp phải Hải Bồ Đề thiếu chút nữa mất mạng, mất túi Càn Khôn, ôm khúc gỗ trôi dạt trên sông Dương Tử bốn năm ngày.
Thật vất vả mới kiếm được một khoản lớn, tối hôm qua lại bị cao nhân thi triển Ngũ Quỷ Vận Tài thuật ăn sạch sành sanh.
Nhất là túi trữ vật Càn Khôn đã mất, trong túi có tất cả gia sản của mình nha, còn có Chu Quả chưa ăn hết, ngẫm lại đều cảm thấy thịt đau.
Hắn càng nghĩ càng uỷ khuất, trong lòng bắt đầu chửi mắng Vân Khất U.
Hiện giờ sự nghèo túng của hắn đều là do một tay nữ cường đạo này tạo thành, mỗi lần hắn phát tài, kết quả tiền đều chẳng biết tại sao lại chạy vào túi Vân Khất U.
Sau khi chửi thầm vài tiếng trong lòng, người nọ lại bắt đầu than thở, thầm nghĩ mình giống như là mệnh cả đời nghèo khổ, chỉ cần vượt qua năm trăm lượng bạc ròng thì sẽ biến mất ngay trong đêm, còn chưa cầm nóng tay, không phải là bị cướp thì là bị trộm.
“Chẳng lẽ mình nhất định sẽ sống cả đời như một tên ăn mày?”
Tâm lý hắn thấy không công bằng, dựa vào cái gì mình không thể sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực?
Hắn cần cù dựa vào đôi tay của chính mình, mỗi ngày đi sớm về tối, cẩn thận, suy nghĩ xem nên trộm đồ của người khác như thế nào, khi ở Thương Vân môn, vì để ăn trộm tài vật trên người người tu chân còn không bị bắt được, cần phải mài chết bao nhiêu tế bào não mới nghĩ ra?
Dựa vào cái gì mà vị công dân cần cù chăm chỉ như mình lại không thể có được tài phú tốt? Mình không ăn trộm không cướp vật liệu gỗ trục lợi phát tài, kết quả còn bị Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật dọn trống.
Ngược lại, Vân Khất U kia, cả ngày việc gì cũng không làm, khuôn mặt thối lúc nào cũng lạnh lùng, mang theo bảo kiếm của nàng đứng ở Vọng Nguyệt đài, Thanh Loan các nhìn lên xuân thu buồn, lại trong vòng một đêm phất lên, từ dân nghèo lập tức trở thành tiểu phú bà bạc triệu quấn eo.
Không có thiên lý!
Trong miệng Diệp Tiểu Xuyên nói thầm mấy tiếng không có thiên lý, bị tiểu ni cô mặt tròn bên cạnh nghe được, tiểu ni cô xinh đẹp kia chống chổi, nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Xuyên.
Diệp Tiểu Xuyên nhìn nàng một chút, nói: "Nhìn cái gì chứ, trên mặt ta lại không có hoa! Đừng nhìn ta! Vừa gặp ni cô, đánh cược tất thua, xin hãy duy trì khoảng cách ba trượng trở lên với ta!"
“Có bệnh.”
Tiểu ni cô này tuổi tác cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, Phật tâm vẫn chưa kiên định, nói một câu có bệnh xong thì tiếp tục quét rác.
Diệp Tiểu Xuyên lẩm bẩm nói: "Ngươi mới có bệnh đấy, hơn nữa bệnh không nhẹ, ngươi nói xem, một cô nương xinh đẹp như ngươi, không biết điều ở trong khuê phòng thêu hoa làm nữ hồng, tìm nam nhân tốt mà gả, ngược lại đi tới am ni cô làm ni cô, cả ngày ăn trấu nuốt rau, mỗi ngày làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật, còn không thể uống rượu không thể lấy chồng, ngay cả phàm tâm cũng không thể có, loại sinh hoạt khô khan này, có gì thú vị?"
Tiểu ni cô cũng tức giận, quăng cây chổi ra, gương mặt đỏ lên, hai tay chống nạnh, nói: "Ngươi thì biết cái gì, ta tu hành ở đây là để cầu trường sinh, bè lũ xu nịnh trong nhân thế, nào có... liên quan đến ta!"
Diệp Tiểu Xuyên cười hắc hắc nói: "Ta không cãi nhau với ngươi, tín ngưỡng của chúng ta khác nhau, lý niệm khác nhau, giống như đức hạnh của Dương Thập Cửu, nhưng Dương Thập Cửu thông minh hơn ngươi rất nhiều, nàng có muốn tu tiên đến đâu cũng không bái am ni cô làm ni cô, tiểu cô nương, linh khí của ngươi không đủ, trên con đường tu chân khó có đại thành, có lẽ quãng đời còn lại vẫn cứ ở chỗ này quét rác thôi, nếu không thì như thế đi, ngươi hoàn tục đi, ta biết rất nhiều thanh niên tài tuấn, có thể giới thiệu cho ngươi, ngươi chọn lựa một người tốt nhất làm phu quân... Này, ngươi đừng đi mà, ta đã nói xong đâu. Thật sự là không có lễ phép."
Tiểu ni cô che mặt mà đi, gần như có thể nói là chạy trối chết, nàng còn trẻ tuổi, tiến vào Tế Thế am cũng chỉ mới hai năm, hiện tại mới ở tầng thứ ba cảnh giới Quy Nguyên, Phật tâm rất yếu đuối, bị Diệp Tiểu Xuyên nói nhảm nói xàm, làm Phật tâm đại loạn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu vi của mình, giờ phút này không chạy thì chờ đến khi nào?
Một lát sau, tiểu ni cô lúc trước đi vào thông báo cho Huyền Tuệ sư thái đi ra, nói với Diệp Tiểu Xuyên: "Diệp thí chủ, trụ trì cho mời."
Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ta không muốn gặp nàng, phòng trọ của các ngươi ở đâu? Ta đã lâu rồi không ngủ, hiện tại mệt quá nha, trực tiếp dẫn ta đến phòng trọ đi, đúng rồi, lại chuẩn bị cho ta một chút cơm chay, thật đói nha."
Da mặt Diệp Tiểu Xuyên rất dày, vừa chướng mắt nhìn ni cô ngây ngốc, vừa khóc lóc cầu xin ăn nhờ ở đậu, hoàn toàn không có một chút xấu hổ nào.
Nhưng hắn có một câu nói là phát ra từ nội tâm, hắn không muốn gặp Huyền Tuệ sư thái.
Hôm qua, lúc hoàng hôn ở Dược Sư Phật Đường phía bắc đã gặp qua một lần, Huyền Tuệ sư thái có thiên nhãn Phật môn gần như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho Diệp Tiểu Xuyên rất không được tự nhiên, mình ở đây nghỉ ngơi ăn uống là được, vẫn là ít liên hệ với vị ni cô có tu vi Phật pháp cao thâm này.
Vị tiểu ni cô kia cũng không miễn cưỡng, dẫn Diệp Tiểu Xuyên đến phòng cho khách, phòng khách ở bên ngoài phạm vi Tế Thế am, bình thường đều là để khách hành hương ở tạm, nhưng cũng chỉ giới hạn trong ngày mồng một và mười lăm, hiện tại phòng khách đều là trống không.
Diệp Tiểu Xuyên tiến vào một gian phòng khách, bên trong có một cái giường, một cái bàn, mấy cái ghế cũ nát, ngay cả gương cũng không có, dùng bốn bức tường để hình dung cũng không quá đáng.
Diệp Tiểu Xuyên bĩu môi, trong lòng âm thầm nói: "Tế Thế am tường đỏ ngói vàng, vàng son lộng lẫy, trên thân Phật đều quét nhiều lớp sơn vàng, cũng không giống như thiếu tiền nha, sao đối đãi với khách nhân lại keo kiệt như thế?"
Tiểu ni cô kia cũng có tự biết mình, chắp tay trước ngực nói: "Người xuất gia đương nhiên tu hành vi chủ, cho nên tiểu am hết sức đơn sơ, mong Diệp thí chủ đừng để ở trong lòng."
Có ngói che đầu cũng không tệ rồi, Diệp Tiểu Xuyên là quỷ nghèo, quỷ nghèo thì không thể xem thường, nếu như trên người có tiền, đã sớm đi nhà trọ xa hoa trong thành ở, hắn sẽ không tìm tới ni cô mà hắn ghét nhất.
Hắn khoát tay nói: "Không sao, có nơi ở là được."
Tiểu ni cô nói: "Vậy Diệp thí chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, cơm chay chẳng mấy chốc sẽ đưa tới."
Ở xoàng xĩnh, ăn thì lại không tệ, mặc dù nói không có chất béo, nhưng mỗi một món ăn đều có chút đặc sắc, đậu hũ Ma Bà, phỉ thúy cải ngọt, vậy mà Diệp Tiểu Xuyên lại nếm ra cảm giác ăn ở đại tửu lâu.
Liên tiếp ăn bảy tám cái màn thầu trắng mịn, lúc này mới vỗ bụng nhỏ đuổi tiểu ni cô đi, nằm ở trên giường ngủ ngáy o o.
Hắn thật sự rất mệt mỏi, từ năm sáu ngày trước, sau khi gặp nạn ở đá ngầm Ngã Lai Dã, vẫn luôn là trôi trên sông Dương Tử, dựa vào trên gỗ lớn cũng khó có thể chìm vào giấc ngủ, đêm qua vừa định nằm ngủ đã phải vội vã rời khỏi Dương phủ, hiện tại hắn lại biến thành kẻ nghèo hèn, ngược lại là không có áp lực tâm lý, ăn xong sau đó ngã đầu xuống ngủ ngay.
Theo kế hoạch của hắn là trước tiên nghỉ ngơi ở Tế Thế am mấy ngày, thuận tiện tìm hiểu tung tích của Bách Lý Diên, hắn đoán chắc Bách Lý Diên sẽ thuận theo sông Dương Tử tìm kiếm mình, không chừng một hai ngày này là có thể đến thành Hán Dương.
Không có Trộm Tiên Diên, tổ hợp Thư Hùng Song Hiệp do hắn thành lập cũng không hoàn chỉnh, cho nên theo Diệp Tiểu Xuyên, hiện tại việc cấp bách không phải kiếm tiền, mà là hoàn thành giai đoạn đại hội sư với Bách Lý Diên.
Một người kế ngắn, hai người kế dài, hai người cùng nhau bày mưu tính kế, dù sao cũng không đến mức nghèo túng thành tên ăn mày.