Diệp Tiểu Xuyên xuất thân từ Thương Vân, vẫn tương đối hiểu biết một số pháp thuật cổ quái kỳ lạ trong Thương Vân môn, hơn ba ngàn năm trước, tổ sư đời thứ sáu của Thương Vân môn Thiên Hồng Chân Nhân, thiên tư thông tuệ, không thích tu chân luyện đạo, ngược lại là thích suy nghĩ một chút đạo pháp cổ quái.
Trong đó, ngay cả rất nhiều pháp thuật thất truyền ở thời kỳ Thượng Cổ, hắn cũng có nghiên cứu.
Giống như tạo nghệ ở Thổ Độn, Thuỷ Độn, Phong Độn, Hỏa Độn, Thiên Lý Độn. Còn có những tiểu thuật pháp thuật được chính đạo xem là bàng môn như là Lục Đinh Nhâm Giáp, Ngũ Quỷ Vận Tài, Điểm Thạch Thành Kim, Tát Đậu Thành Binh, Thiên Cương Thần Toán... tạo nghệ của Thiên Hồng Chân Nhân cũng rất cao.
Diệp Tiểu Xuyên từng xem qua ghi chép tương tự trong một bản thư tịch cổ, vội vàng quấn lấy đòi sư phụ lão sâu rượu dạy mình, nếu như mình học xong những pháp thuật như Điểm Thạch Thành Kim, Ngũ Quỷ Vận Tài, cả đời còn không ăn ngon uống say hay sao?
Nhưng căn cứ theo lời sư phụ lão sâu rượu nói, trước kia Thương Vân môn có lưu truyền những pháp thuật này, nhưng đây đều là tiểu thuật bàng môn, không có đủ lực công kích, thời gian dần trôi qua cũng không có ai tốn thời gian tu luyện, những tiểu thuật này đã thất truyền gần ngàn năm ở Thương Vân môn, sư phụ lão sâu rượu hắn không cũng biết.
Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy thất vọng, lúc ấy phiền muộn mấy ngày.
Tối nay, năm tiểu quỷ âm linh kia đến trộm ngân phiếu trên người mình, người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Diệp Tiểu Xuyên gần như liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là Lục Đinh Nhâm Giáp, Ngũ Quỷ Vận Tài thất truyền nhiều năm của Thương Vân môn!
Chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến, chẳng lẽ lại là chuyện tốt của Vân Khất U làm?
Nghĩ lại, lại cảm thấy rất không có khả năng, hắn rất khẳng định bây giờ Thương Vân môn đã không còn ai am hiểu về Ngũ Quỷ Vận Tài thuật, huống chi Vân Khất U cũng sẽ không tu luyện loại tiểu thuật này.
Hơn nữa, Vân Khất U bình thường đều trắng trợn ăn cướp tiền trước mặt mình, nàng đang hưởng thụ loại vui thú ăn cướp của mình, không biết sao lại lén lút điều khiển năm con tiểu quỷ đến gây sự.
Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên dần dần chìm xuống, đối phương rõ ràng là nhắm vào mình, nếu như đối phương muốn trộm tiền thì trực tiếp khống chế Ngũ Quỷ đi chuyển hết bảo khố của Dương đại thiện nhân là được rồi.
Hiện tại, Dương phủ chỉ có một mình mình là người tu chân, Ngũ Quỷ lại ăn cắp ngân phiếu của mình từ trong phòng của mình, điều này đã nói lên rằng vẫn luôn có người đang nhìn lén mình, nhưng lại không có lòng dạ nào để làm tổn thương mình, chỉ muốn ăn trộm ngân phiếu của mình, để cho mình biến thành một người nghèo rớt mồng tơi.
"Đến cùng là ai chứ?"
Diệp Tiểu Xuyên gãi rách da đầu cũng không hiểu, ngay cả sư phụ cũng không biết Ngũ Quỷ Vận Tài thuật, rốt cuộc còn có người nào của Thương Vân môn am hiểu được?
Chẳng lẽ ngoại trừ Thương Vân môn ra thì trên thế gian còn có môn phái khác biết dùng phương pháp này à? Nhưng tại sao lại muốn đối phó với một tiểu đệ tử trẻ tuổi như mình chứ?
m thanh hắn đánh vỡ cửa sổ rất lớn, không đầy một lát, hơn mười gia đinh nô bộc Dương gia chạy tới, không ít người còn giơ bó đuốc, ngay cả Dương đại thiện nhân và Dương Thập Cửu cũng bị đánh thức.
Dương đại thiện nhân nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên cầm theo thanh tiên kiếm lóng lánh đứng ở trong hoa viên sương phòng phía tây, vội vàng tiến lên nói: "Diệp thiếu hiệp, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Tiểu Xuyên cười khổ một tiếng, nói: "Không có gì, ta không thể ở lại nơi này được nữa, ta phải lập tức rời khỏi nơi này."
Dương đại thiện nhân nói: "Vậy hừng đông ngày mai rồi hẵng đi."
Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ngươi không hiểu, ta bị tiền bối Thương Vân môn để mắt tới, dựa theo Thương Vân môn quy, xuống núi lịch luyện, thời gian ba năm phải hành tẩu một vạn dặm, chủ yếu là tâm trí tu luyện, không cho phép đệ tử xuống núi lịch luyện hưởng phúc, tối nay đối phương chỉ là cảnh báo cho ta một tiếng, ta còn cho rằng sau khi xuống núi sẽ không bị quy định của Thương Vân môn ràng buộc, hiện tại lại đảo ngược, trong bóng tối lại có cao thủ thăm dò, ta vẫn là rời khỏi trước đi, miễn cho sau khi về núi lại bị phạt đến Tư Quá Nhai diện bích hối lỗi."
Dương Thập Cửu vội la lên: "Vậy ta phải làm sao đây?"
Diệp Tiểu Xuyên trợn trắng mắt, nói: "Thư ta viết cho sư phụ đã giao cho ngươi, chính ngươi đi Thương Vân sơn bái sư đi, chẳng lẽ còn muốn ta đưa ngươi đi à?"
Diệp Tiểu Xuyên thật sự rời khỏi, hắn không nghĩ ra rốt cuộc là ai âm thầm đùa giỡn mình, cuối cùng hắn cho rằng, mỗi một đệ tử Thương Vân xuống núi lịch luyện đều có cao nhân trưởng lão âm thầm đi theo, chính là sợ đệ tử trẻ tuổi sau khi xuống núi không nhịn được, bị phồn hoa hồng trần mê muội tâm trí.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, bàn giao vài câu với Dương Thập Cửu, sau đó cả người bay lên khỏi đầu tường của Dương gia.
Bên ngoài thành Hán Dương, rừng cây nhỏ, đình nghỉ mát cỏ tranh.
Năm con tiểu quỷ hiện ra ánh sáng màu xanh lục, sau khi vòng vo mấy vòng quanh Vân Nhai Tử liền biến mất, năm lá phù lục biến mất không còn tăm hơi trước kia giờ phút này lại một lần nữa xuất hiện.
Cùng lúc đó, trong tay Vân Nhai Tử còn có thêm một chồng ngân phiếu, xem ra số lượng còn không ít.
Vân Nhai Tử cười ha hả cầm ngân phiếu nói: "Ngũ Quỷ Vận Tài dù sao cũng chỉ là một thuật nhỏ, không coi là gì, cũng may tiểu tử Diệp Tiểu Xuyên kia cũng không phải là chính nhân quân tử, dùng thuật này để đối phó hắn ngược lại là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh."
Vân Khất U nhìn sư thúc tổ giống như lão ngoan đồng, nhất thời lại á khẩu không trả lời được. Thời khắc này, Vân Nhai Tử làm sao có một chút bộ dáng đức cao vọng trọng? Hoàn toàn là một tiểu hài tử lén lút làm chuyện xấu sau đó mừng thầm khoe khoang.
Vân Nhai Tử ném một thanh ngân phiếu trong tay cho Vân Khất U, nói: "Gần đây sẽ xảy ra chuyện lớn, chúng ta ở lại thành Hán Dương một thời gian, xem tình thế biến hóa như thế nào."
Vân Khất U sững sờ, nói: "Chuyện lớn gì ạ?"
Vân Nhai Tử nhìn thoáng qua phương hướng đông bắc, lộ ra ánh trăng sáng tỏ, loáng thoáng ở giữa có thể nhìn thấy ngọn núi Lang Gia cách đó hơn mười dặm.
Hắn chậm rãi nói: "Có cao thủ Ma giáo vẫn luôn quanh quẩn ở gần núi Lang Gia, xem ra bọn hắn là muốn thu hồi Thánh Vật lưu lạc tám trăm năm trước, chỉ sợ gần đây Lang Gia tiên tông sẽ gặp vận đen."
Vân Khất U nghe thấy Ma giáo muốn động thủ với Lang Gia tiên tông, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Ma giáo xem như là đại phái đứng đầu thiên hạ, thực lực cực kỳ hùng hậu, tuyệt đối không phải một môn một phái của chính đạo có thể đánh đồng.
Mấy ngàn năm qua, chính đạo mấy lần tổ chức vây quét lớn đều không tiêu diệt được Ma giáo, ngược lại làm Ma giáo càng trở nên thịnh vượng hưng thịnh, chính đạo và Ma giáo liền kết thù hận không chết không thôi.
Từ hơn trăm năm trước, sau đại chiến ở Phiếu Miểu các, Ma giáo lại lui về Man Hoang, mắt thấy thời gian đấu pháp của Đoạn Thiên Nhai càng ngày càng gần, người tu chân chính đạo và Ma giáo đều chuẩn bị đến phàm trần, đấu pháp nhỏ không ngừng, mấy tháng ngắn ngủi, song phương đều đã chết mấy trăm người.
Nếu như ở thời điểm này, Ma giáo phát động tiến công đối với một môn phái chính đạo, tình huống kia sẽ không tốt, tất sẽ lại lần nữa gây nên đại chiến Chính Ma.
Loại chuyện này cũng không phải là không có, trước khi đấu pháp Đoạn Thiên Nhai, Ma giáo lấy danh nghĩa tham gia đấu pháp Đoạn Thiên Nhai, tập kết quy mô lớn về phía trung thổ, sau đó bỗng nhiên nổi lên, đánh cho chính đạo trở tay không kịp.
Giờ phút này nghe thấy Ma giáo muốn thu hồi Thánh vật gì đó, rất có thể sẽ ra tay với Lang Gia tiên tông, điều này làm sao Vân Khất U có thể không giật mình biến sắc?
Nàng nói: "Sư thúc tổ? Thánh vật của Ma giáo, sao lại ở trong Lang Gia tiên tông?"