Vị lão ni pháp danh là Huyền Bích này, lại là một vị cao nhân từng tham gia đấu pháp ở Đoạn Thiên Nhai ba trăm năm trước, lẽ ra tuổi của nàng hẳn là trên dưới bốn trăm tuổi, nhưng khuôn mặt tiều tuỵ, mặt mũi nhăn nheo, già nua không biết gấp mấy lần so với Lưu Ba tiên tử đồng thời tham gia đấu pháp năm đó.
Cho dù là so với sư phụ Diệp Tiểu Xuyên, bộ dáng của nàng cũng già nua hơn rất nhiều.
Huyền Bích lão ni, Lưu Ba tiên tử, Tuý đạo nhân, tuổi của ba người này hẳn là không kém bao nhiêu, nhưng dung nhan lại chênh lệch rất nhiều.
Tuý đạo nhân trời sinh yêu rượu, mỗi ngày uống say như chết, bộ dáng già nua của hắn là bởi vì độc dược xuyên ruột này tạo thành, cho nên nhìn già hơn Lưu Ba tiên tử hai ba mươi tuổi.
Nhưng kiểu già nua như Huyền Bích lão ni loại này là bởi vì đạo pháp của bản thân không tốt, đã đến tuổi già trên 80 tuổi, Huyền Tuệ sư thái nói Huyền Bích lão ni này bị vây ở tầng tám cảnh giới Linh Tịch đã hơn một trăm năm, nói rõ lão ni Huyền Bích còn chưa đạt tới tầng thứ chín cảnh giới Thiên Nhân.
Chỉ bằng vào cảnh giới Linh Tịch mà sống gần bốn trăm tuổi, đây quả thật là khó có được, nhưng nếu trong vòng mười năm nàng không thể đạt tới tầng thứ chín cảnh giới Thiên Nhân thì cả đời này của nàng cũng hết mức rồi.
Huyền Bích lão ni chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong miệng niệm một câu Phật hiệu ‘A Di Đà Phật’, ánh mắt có chút mê mang.
Chấp niệm của nàng thật sự quá nặng, nhất là 360 năm trước, ở vòng đấu pháp thứ nhất của Đoạn Thiên Nhai đã thua dưới Thanh Phong Kiếm của Túy đạo nhân Thương Vân môn, điều này làm cho nàng đã từng tâm cao khí ngạo rất khó tiếp nhận.
Nàng bỏ ra thời gian năm mươi năm từ tầng sáu Nguyên Thần cảnh đến tầng bảy Xuất Khiếu cảnh, lại tốn một trăm năm mươi năm mới đạt tới tầng tám Linh Tịch cảnh, gần trăm năm nay tu vi gần như không tăng thêm, đây là nguyên nhân trong lòng nàng nghiệp chướng tâm ma.
Trong lòng Huyền Tuệ sư thái biết vị sư tỷ này có tâm ma, lúc này mới mở miệng điểm hóa, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, chỉ sợ vị sư tỷ này của mình có thể một khi giác ngộ thì cũng sẽ không sống quá lâu dài, giờ phút này, Huyền Bích lão ni đã đến tình trạng đèn cạn dầu, vận khí tốt có lẽ có thể sống thêm hai ba mươi năm, vận khí kém có lẽ ba năm sau sẽ một mệnh hỡi ôi.
Diệp Tiểu Xuyên cũng không biết Huyền Tuệ sư thái ở không xa đang nhìn hắn, hắn hài hước như mèo vờn chuột, Âu Dương Thải Ngọc kia biết rất rõ không phải là đối thủ của mình, lại còn tử chiến không lùi.
Pháp bảo Lam Lăng sáng chói liên tục tấn công về phía Diệp Tiểu Xuyên, đáng tiếc, cho dù Âu Dương Thải Ngọc có rót vào chân pháp như thế nào thì mấy trăm đạo khí kiếm màu xanh xoay tròn quanh người Diệp Tiểu Xuyên, như một đạo kiếm ảnh ngay cả nước cũng không phá vỡ được, cho dù pháp bảo Lam Lăng phát ra bao nhiêu ánh sáng màu xanh cũng sẽ bị xoắn nát dễ dàng.
Đã có người chạy về phía núi Lang Gia, xem ra là chuẩn bị lên núi tìm viện binh.
Giờ phút này, tròng mắt Dương Thập Cửu đều muốn trợn lồi ra, nhìn thấy khí kiếm màu xanh lam trước mặt một lần lại một lần va chạm, cảnh này đối với phàm nhân như nàng mà nói là cực kỳ lực trùng kích.
Trước kia mình giáo huấn những du côn ca bạc kia, dăm ba tên ca bạc căn bản không thể đến gần mình, hiện tại nàng đau lòng đến chết, chút võ nghệ của mình, ở trước mặt tiên nhân tu chân cũng không khác sâu kiến là mấy.
Giờ phút này, trong lòng Dương Thập Cửu càng thêm kiên định mình nhất định phải quyết tâm tìm kiếm được tiên duyên thuộc về mình!
Thiếu niên tên là Diệp Tiểu Xuyên trước mắt này tuổi tác nhìn có vẻ chỉ lớn hơn mình một chút, một thân bản lĩnh lại là xuất thần nhập hóa, trong lòng mình giống như thần tiên, Âu Dương Thải Ngọc đấu với Diệp Tiểu Xuyên có thời gian một nén nhang, nhưng ngay cả khoảng cách ba trượng của Diệp Tiểu Xuyên cũng không đến gần được.
Vẻ mặt Âu Dương Thải Ngọc lúc trắng lúc xanh, vẫn còn đang cắn răng kiên trì.
Nhưng Diệp Tiểu Xuyên lại khoan thai tự đắc đứng trong vòng kiếm rậm rạp, không nóng không vội, thậm chí cả tay cũng không động một cái.
Hai bên so đấu, đã rõ cao thấp.
Trong lòng Dương Thập Cửu âm thầm suy nghĩ: "Tuy tuổi có chút nhỏ, nhưng làm sư phụ của mình hẳn là cũng dư sức, nếu như mình có thể bái hắn làm sư phụ, tu luyện mấy chục năm thì nhất định có thể thần công đại thành, cho dù là đứng hàng tiên ban nguyên thọ mấy trăm năm cũng không phải là không được!"
Trong lòng của nàng nóng rực, hận không thể lập tức đánh tiểu tiện nhân Âu Dương Thải Ngọc này ngã xuống đất, còn mình sẽ lập tức nhào tới phía trước, quỳ xin vị tiểu tiên Diệp Tiểu Xuyên này nhận lấy tên đệ tử mình đây.
Diệp Tiểu Xuyên đánh nhau trong chốc lát, phát hiện mặc dù pháp bảo Lam Lăng này rất cường đại, nhưng tu vi của Âu Dương Thải Ngọc cũng không cao, không thể phát huy ra uy lực chân chính của pháp bảo Lam Lăng, hắn cũng không có tâm tư tiếp tục đánh nhau với cô nương này.
Đúng lúc này, từ trên núi Lang Gia bay xuống mấy đạo lưu quang, xem ra là cao thủ Lang Gia tiên tông đã đến, hắn đối phó với mười tiểu đệ tử đạo hạnh không đạt tới tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Phi Hành là được rồi, nhưng tuyệt đối không đánh lại cao thủ bối phận trưởng lão của Lang Gia tiên tông, thấy tốt thì ngưng, đây là nguyên tắc xử lý chuyện của Diệp Tiểu Xuyên.
Kiếm vòng vẫn luôn ở trạng thái phòng ngự, theo tâm niệm của hắn thay đổi, mấy trăm thanh khí kiếm màu xanh thay đổi bộ dáng kiếm trận lúc trước, tất cả mũi kiếm sưu sưu sưu toàn bộ đều bắn về phía Âu Dương Thải Ngọc.
Dù sao thì Âu Dương Thải Ngọc cũng còn trẻ tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm đối chiến với kẻ địch, khi nàng nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên khống chế vô số khí kiếm bỗng nhiên chuyển hướng về phía mình, mỗi một mũi khí kiếm giống như u linh nhiếp hồn đoạt phách, một cảm giác lạnh lẽo từ đỉnh đầu vọt thẳng xuống bàn chân.
Nàng gần như là theo bản năng, thân thể nhanh chóng lui lại, trong tay quơ pháp bảo Lam Lăng mềm mại, hình thành từng vòng sáng màu lam, như gặp đại địch, chuẩn bị đối mặt với vô số khí kiếm phản công của Diệp Tiểu Xuyên.
Không ngờ Diệp Tiểu Xuyên chỉ giả thoáng xuất chiêu, trong tiếng cười ha ha, hắn không chỉ không khống chế khí kiếm truy kích, khí kiếm đầy trời bỗng nhiên giống như cá voi hút nước, sưu sưu dung nhập toàn bộ vào trong thân kiếm Vô Phong, khí kiếm mới vừa rồi còn chưa ai bì nổi lại có thể vô ảnh vô tung trong nháy mắt.
Vẻ mặt Âu Dương Thải Ngọc lúc này muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu, dù nàng có ngu ngốc đến đâu thì cũng hiểu được vừa rồi Diệp Tiểu Xuyên đang trêu chọc mình, xem mình là trò cười.
Sau khi mình bố trí một đạo phòng ngự, tiểu tử thối này không chỉ không tấn công, mà trái lại còn dừng kiếm thế, loại vũ nhục này làm cho nữ tử thiếu niên kiêu ngạo như nàng làm sao chịu đựng được?
“Ta liều mạng với ngươi!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi, vung vẩy pháp bảo Lam Lăng muốn tiếp tục tấn công.
Ngay lúc này, một loạt ánh sáng đã từ trên núi Lang Gia bay xuống, một giọng nói khàn khàn gào to: "Thải Ngọc, chớ có làm càn!"
Nghe thấy giọng nói này, Âu Dương Thải Ngọc dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nước mắt tuôn ra.
Ba người hạ xuống, người cầm đầu là một người trung niên mặc áo bào màu xanh thẫm, khí chất nho nhã, ánh mắt như bó đuốc sáng ngời.
Phía sau là hai nam tử trẻ tuổi, hai nam tử trẻ tuổi kia thành công thu hút sự chú ý của Diệp Tiểu Xuyên, không phải là hai nam tử trẻ tuổi này lớn lên có bao nhiêu anh tuấn tiêu sái, mà là hai nam tử này cho dù là chiều cao, tướng mạo hay cách ăn mặc đều gần như giống nhau như đúc.
Lại là một cặp huynh đệ sinh đôi!