Diệp Tiểu Xuyên vẫn chưa chết, đây là chuyện mà trong lòng Bách Lý Diên xác định.
Mặc dù trong đáy lòng nàng không nhìn trúng tiểu tử tham tiền háo sắc này, nhưng không thể không thừa nhận đạo hạnh của tiểu tử thối này rất cao. Hắn có thể đái dầm, nhưng tuyệt đối không thể bị chết đuối dễ dàng như vậy.
Nàng tìm kiếm ở đáy sông gần đá ngầm Ngã Lai Dã ba ngày, ngoại trừ mảnh vụn quần áo và túi càn khôn của Diệp Tiểu Xuyên ra thì cũng không phát hiện thi thể của Diệp Tiểu Xuyên, cho dù là thi thể tàn thi cũng không có thì càng chắc chắn Diệp Tiểu Xuyên không chết.
Khả năng duy nhất chính là bị nước cuốn đi.
Thế là, đến ngày thứ tư, Bách Lý Diên rời khỏi đá ngầm Ngã Lai Dã, thuận theo dòng nước tìm kiếm tung tích của Diệp Tiểu Xuyên, không tìm được Diệp Tiểu Xuyên, lại gặp được ba người Vân Khất U.
Bách Lý Diên cũng không có tâm tư so đo ân oán với ba người nửa đường ăn cướp của mình ở Tây Phong thành này, nói một phen về chuyện Diệp Tiểu Xuyên mất tích, vì vậy bốn người bắt đầu chia ra tìm kiếm.
Hiện tại, Diệp Tiểu Xuyên đã trôi nổi dọc theo sông Dương Tử, sớm đã vượt qua ngàn dặm, lại trôi đến gần thành Hán Dương ở Ích Châu.
Ích Châu là nơi nhiều núi nhiều khí hậu mà phì nhiêu, trên núi Lang Gia ở phía đông bắc thành Hán Dương có một Lang Gia tiên tông, là một môn phái nhỏ trong chính đạo, cách Thương Vân môn hơn một ngàn dặm, xem như là láng giềng của Thương Vân môn, từ trước đến nay đều có quan hệ tốt với Thương Vân môn.
Điều thú vị là, ở gần núi Lang Gia còn có một môn phái tương đối có sức ảnh hưởng, tên là Tế Thế am, một nhóm ni cô xuất gia tu hành ở trong am.
Thời gian Tế Thế am xuất hiện không dài, chỉ mới tám trăm năm, mà Lang Gia tiên tông đã lập phái ở đây hơn hai ngàn năm, rất khó chịu đối với việc Tế Thế am bỗng nhiên xuất hiện ở phạm vi trung tâm thế lực của mình, mấy lần đi tìm gây chuyện với Tế Thế am cũng không giải quyết được gì.
Mấy trăm ni cô ở Tế Thế am không đáng sợ, Lang Gia tiên tông còn chưa để vào mắt, nhưng thực lực phía sau Tế Thế am thì không thể khinh thường.
Từ tám trăm năm trước, Quỷ Vương Diệp Trà hoạ loạn nhân gian, sau đại chiến Thương Vân môn, thực lực của Thương Vân môn đại tổn, không gượng dậy nổi, các loại phe phái như Huyền Thiên tông, Già Diệp tự, Phiêu Miểu các đều xưng là cơ hội tốt cấp tốc quật khởi, mấy trăm năm qua, sở dĩ Lang Gia tiên tông ngay cả một Tế Thế am cũng không thu thập được cũng không phải là bởi vì thực lực của bản thân Lang Gia tiên tông không tốt, mà là bởi vì Tế Thế am chính là một mạch của Phật môn.
Hoà khí mời các nàng dọn đi, người ta nói một câu: "A di đà phật, người xuất gia tứ đại giai không, vạn vật trên thế gian đều là hư ảo."
Hung thần ác sát buộc các nàng dọn đi, người ta nói một câu: "A di đà phật, người xuất gia tứ đại giai không, vạn vật trên thế gian đều là hư ảo."
Đám ni cô này đánh không đánh trả, mắng không nói lại, lời hay lời xấu đều đã nói hết, vẫn là không đi.
Chọc tới, mấy ngàn người của vô số am ni cô ở khắp các nẻo rầm rầm chạy đến núi Lang Gia niệm kinh lễ phật, Tích Hương am ở núi Bồ Đề cũng tới một hai vị Thần ni làm khách, chuyện này không có đạo lý nào có thể nói.
Tu chân giới hiện giờ chia thiên hạ thành ba phần là đạo, ma, phật, ngoại trừ một vài thế lực vu cổ ra thì gần như tất cả môn phái, tán tu đều nằm trong phạm vi ba nhà này.
Đạo hữu nam bắc, phật có cái gì.
Môn phái ở Nam đạo tương đối hưng thịnh, Thương Vân môn, Huyền Thiên tông đều là hệ phái của Nam đạo.
Hai thế lực ở đông tây của phật môn, thật ra chính là chỉ hoà thượng và ni cô.
Đầu lĩnh của hòa thượng miếu là Già Diệp tự ở núi Tu Di, gần như tất cả hòa thượng trong thiên hạ đều lấy Già Diệp tự như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đầu lĩnh của am ni cô là Tích Hương am của núi Bồ Đề, thực lực rất mạnh, nếu như không phải mấy trăm năm gần đây Thương Vân môn được Ngọc Cơ Tử quản lý ngày càng thịnh vượng, đổi lại là ba bốn trăm năm trước, thực lực của Thương Vân môn chưa chắc đã sánh bằng Tích Hương am.
Thực lực của Lang Gia tiên tông kém hơn so với Tích Hương am chất cao như núi, cho nên bọn hắn không có chút biện pháp nào để Tế Thế am bên người.
Vốn dĩ, Tế Thế am rất nhỏ, chỉ là mấy gian phòng ốc rách nát, Lang Gia tiên tông cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở, cũng không coi ra gì.
Không ngờ trăm năm trước, Tế Thế am này đổi chủ trì, tân chủ cầm Phật hiệu Huyền Tuệ, vị Huyền Tuệ sư phụ này lại là một nhân vật không tầm thường, ngắn ngủi trăm năm đã quản lý một hai trăm cái am nhỏ, nhân số nhanh chóng mở rộng, đệ tử môn hạ rất nhiều tinh anh, hiện tại đã là bảy tám trăm cái đại am.
Huyền Tuệ sư thái tâm địa thiện lương, một bên lễ Phật vẫn không quên một bên tế thế, thường xuyên phát áo vải thi dược cho dân chúng xung quanh, rất được lòng dân.
Mười mấy năm gần đây, lại là thời kỳ Tế Thế am phát triển nhanh chóng, có thêm nhiều ni cô, cần phải xây thêm phòng, cho nên trong khoảng thời gian này, Tế Thế am lại bắt đầu xây dựng thêm, không có cách nào khác, người ta thiện tín nhiều, không thiếu tiền.
Có một kẻ giàu xổi họ Dương, công tử mắc phải quái bệnh, cả người mọc đầy vảy cá, đi khám danh y không có kết quả, mắt thấy đã sắp chết yểu, dẫn theo con trai bảo bối lấy ngựa chết làm ngựa sống đi tới Tế Thế am cầu cứu, Huyền Tuệ sư thái dùng kim châm diệu thủ, chữa khỏi quái bệnh cho tiểu công tử kia.
Kẻ giàu xổi tuổi già mới có con, mười hai thê thiếp sinh ra mười chín nữ nhi, dưới gối chỉ có một đứa con trai như thế, thấy quái bệnh của con trai đã được Thần ni của Tế Thế am chữa khỏi, mừng rỡ như điên, vung tay lên, quyên tiền vạn lượng, muốn quét mạ vàng tất cả tượng Phật của Tế Thế am một lần, sau đó lại góp một tòa miếu đường, tên là Dược Sư Phật Đường.
Đối với loại thiện tín có tiền này, Tế Thế am là ai đến cũng không từ chối, vừa vặn không có cớ để mở rộng, hiện tại vừa vặn là một lý do.
Đệ tử của Lang Gia tiên tông nhìn thấy Tế Thế am ở chân núi lại đang xây nhà, cả đám đều tràn đầy căm phẫn, mấy ngày nay chạy đến lý luận mấy lần, kết quả một ni cô dáng vẻ vô cùng đáng thương nói: "Chúng ta cũng không muốn xây dựng rầm rộ đâu, đây là quyên của Dương thiện tín, bần ni cũng vô năng vi lực, các ngươi vẫn là đi tìm Dương thiện tín đi."
Dược Sư Phật Đường đã xây dựng được một nửa, chỉ còn thiếu một cây xà gỗ dài ba trượng làm xà lớn, vị giàu xổi họ Dương kia muốn dùng gỗ tử đàn, nhưng gỗ tử đàn này dễ bị rắn, côn trùng, chuột, kiến, nhiều lắm là trên dưới trăm năm sẽ bị phế đi, tốt nhất là dùng gỗ lim tơ vàng chuyên dụng của Hoàng gia.
Nhưng gỗ lim là hàng cấm nha, người bình thường có thể dùng để làm quan tài, nhưng không thể dùng để làm xà nhà, có tiền cũng không mua được.
Vì vậy vị giàu xổi họ Dương tốn không ít tiền, tìm không ít quan hệ, cuối cùng là lấy được một tờ giấy cho phép của Hoàng, gần đây Dương tài chủ đang rầu rĩ tìm người để mua gỗ lim đây.
Nghe nói năm nay phủ công chúa Tấn Dương vận chuyển bốn mươi gốc gỗ lim từ thành Tây Phong ở Thục Trung đến, đáng tiếc thuyền đến Ngã Lai Dã thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bốn mươi gốc gỗ lim mất đi ba mươi gốc, chỉ còn lại mười gốc kéo về kinh thành.
Dương tài chủ rất gấp, mỗi ngày ăn không vô, ngủ không yên.
Vào hoàn cảnh quan trọng này, Diệp Tiểu Xuyên cùng với một cây gỗ lim từ thượng du sông Dương Tử trôi dạt tới.
Dương Thập Cửu năm nay mười lăm tuổi, trổ mã chính là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng hai đầu lông mày có một luồng khí khái hào hùng của nam tử.
Lúc trước, nàng được cha nàng nuôi dưỡng như một đứa con trai, bởi vì cha nàng một hơi sinh ra mười chín người con gái, từ Dương Đại đến Dương Thập Cửu, lúc đầu cho rằng Dương Thập Cửu là một đứa con trai cuối cùng, cho nên liền nuôi dưỡng thành con trai, từ nhỏ đã luyện võ, phục sức bình thường đều là trang phục của nam nhi.
Dương Thập Cửu từ nhỏ đã nuôi thành tính nết của nam nhi, từ nhỏ đánh nhau, từ thành đông Hán Dương cứ thế đánh tới thành tây, đặc biệt có xưng hào là Yên Chi Mã Hán Dương.
Mãi đến bốn năm trước, thất nương sinh cho cha nàng một tiểu nam tử mập mạp, Dương Thập Cửu mới có thể mặc váy hoa phấn hồng.
Hôm nay công tử Triệu gia hẹn mình chèo thuyền du ngoạn, đây là chuyện tốt, cuối cùng cũng có một nam nhân dám hẹn mình, bằng không thì trong thành Hán Dương không gả ra được Yên Chi Mã.
Cho nên hôm nay nàng trang điểm, tô má đỏ, bôi son phấn, vì để giống thục nữ, đại khảm đao trong tay nàng đã đổi thành mảnh khăn nhỏ, bởi vì thập nhị nương đều đã nói nữ hài cười không lộ răng mới đẹp, mình không có sở thích này, cười rất cuồng dã, cho nên cầm quạt tròn cản một cái là được rồi.