Diệp Tiểu Xuyên đứng trên boong thuyền, hướng về phía người không thông thạo việc khiêng từng thớt vải lụa tơ lụa lên thuyền, chuyên môn hô to gọi nhỏ, cáo mượn oai hùm, vẻ mặt đắc chí của hắn được thể hiện vô cùng tinh tế.
Là một tỷ tỷ vô dụng, Bách Lý Diên đơn giản hơn rất nhiều, ngồi xuống boong thuyền, bình chân như vại chờ đợi thuyền hàng vận chuyển xong rồi rời khỏi bến tàu.
Diệp Tiểu Xuyên là một người quen thuộc, thuyền còn chưa rời khỏi bến tàu hắn đã nắm được đại khái tình hình của chiếc thuyền này.
Thương thuyền vận chuyển hàng hoá này lệ thuộc vào hiệu buôn Tấn Dương, đại đương gia phía sau giống như là công chúa Tấn Dương, thân phận của Triệu Sĩ Lâm là tương đối đặc biệt, Diệp Tiểu Xuyên biết Triệu Sĩ Lâm là một vị hoàng tử, công chúa Tấn Dương này hẳn là cô cô của Triệu Sĩ Lâm.
Hiện tại Diệp Tiểu Xuyên vô cùng hối hận, không có kinh nghiệm xuống núi lịch luyện, nếu như trước khi xuống núi tìm Triệu Sĩ Lâm muốn một kim bài miễn tử, thiên hạ này còn không phải là mặc mình đi ngang sao?
Lần này, thương thuyền là đến thu mua tơ lụa, lá trà và gỗ lim, gỗ lim Diệp Tiểu Xuyên quá hiểu rõ ràng, không phải người hoàng gia dùng một cây gỗ lim đi chế tạo là quá giới hạn, cũng chỉ có người hoàng gia mới có thể trắng trợn vận chuyển gỗ lim.
tơ lụa và gỗ lim đều là lên thuyền ở thành Tây Phong, lá trà cần đến Hồ Động Đình ở Quân Sơn, chiếc thương thuyền này xế chiều hôm nay sau khi lắp xong tơ lụa và gỗ lim sẽ dọc theo sông Dương Tử thả xuôi, ba ngày sau sẽ rẽ vào Tương Hà tiến vào hồ Động Đình.
Trong ba ngày dừng lại ở Hồ Động Đình ở Quân Sơn, dọc theo Hồ Động Đình chạy về phía đông, từ vịnh Bát Lý lại một lần nữa tiến vào sông Dương Tử, cuối cùng dọc theo đại kênh đào phía nam bắc, từ sông Hoài Thuỷ, Hoàng Viêm Hà tiến vào các khu vực buôn bán ở kinh thành.
Gần như tất cả thương gia đều vận chuyển hàng hoá ra ngoài trước khi Giang Nam trong có cơn lũ mùa xuân, đồng thời vận chuyển lương thực phương bắc đến khu vực vùng núi phía nam, toàn bộ đường sông ở Trung Nguyên gần như đều bận rộn, phía bắc Hoàng Hà vận chuyển đường sông, phía đông vịnh Bột Hải vận chuyển đường sông, sông Đại Vận Hà vận chuyển đường sông, và con sông Dương Tử vận chuyển đường sông đều ở trên sông cạnh tranh không ngừng, cảnh tượng trăm con thuyền tranh nhau lưu thông.
Cũng chính là dưới hoàn cảnh lớn như vậy, Tiêu Sư tốt rất khó tìm, cho nên Diệp Tiểu Xuyên không tốn chút sức lực đã được chưởng quỹ mời lên thuyền, Diệp Tiểu Xuyên cũng không cần tiền công, chỉ cần bao ăn bao ở, cho tỷ tỷ xinh đẹp của hắn một gian khoang thuyền đơn độc là được, chuyện tốt như thế chưởng quỹ sẽ không bỏ qua.
Thương thuyền xuất phát trước khi trời tối, Diệp Tiểu Xuyên đứng trên boong thuyền nhìn mấy thanh niên cột gỗ kéo phía sau thuyền, biểu hiện có chút quái dị.
Trong sông Dương Tử, một khúc gỗ có lẽ sẽ không tạo thành nguy hiểm gì đối với việc đi thuyền, thường xuyên có thể nhìn thấy khúc gỗ lơ lửng theo dòng chảy xuống.
Nhưng mười khúc gỗ trói cùng một chỗ thì đã không giống, thuyền lớn hơn nữa đụng vào có lẽ cũng sẽ rơi vào hạ tràng một thuyền hủy người vong.
Chính là bởi vì rất nguy hiểm, cho nên trên thân mỗi một gỗ lim bị cột đều có một hán tử da đen cưỡi, dùng để nhắc nhở đội thuyền phía sau có đầu gỗ.
Diệp Tiểu Xuyên chưa từng bơi dưới nước, nhìn những hán tử kia cưỡi trên gỗ lim bị thuyền kéo theo trượt xuống, hắn cũng cảm giác trong lòng hốt hoảng, đây quả thực là xem mạng người như cỏ rác nha, cho dù những hán tử da đen kia có bơi giỏi, nhưng ở trong sông Dương Tử cuồn cuộn này, trượt chân rơi xuống nước cũng không có đường sống gì.
Hắn cau mày nói: "Những người này không sợ chết sao?"
Bách Lý Diên nói: "Đây chính là nhân gian, đây chính là phàm trần chúng ta phải lịch luyện."
Diệp Tiểu Xuyên không hiểu.
Bách Lý Diên nói: "Trước kia ta cũng cho rằng nhân gian phồn hoa, hồng trần vạn trượng, cho dù là tiểu dân thị tỉnh mỗi ngày cũng vừa múa vừa hát, sống mơ mơ màng màng, nhưng ta chân chính đi vào Trung Nguyên, tiếp xúc với rất nhiều người, lúc này mới phát hiện ra hồng trần thế tục cũng không tốt như ta nghĩ, vì một miếng ăn, rất nhiều người chỉ có thể dùng mệnh để phấn đấu, người giàu sang chỉ là một số ít mà thôi."
Diệp Tiểu Xuyên không nói gì được, bởi vì trước kia hắn cũng nghĩ giống như Bách Lý Diên, trước khi xuống núi đã nghe được những sư huynh sư tỷ từng xuống núi nói nhân gian phồn hoa như thế nào, nhiều điều tốt đẹp, hiện tại xem ra có lẽ mình đã nghĩ sai.
Đêm đã khuya, thương thuyền còn chưa có ý định bỏ neo, ban đêm đi thuyền ở sông Dương Tử là một chuyện vô cùng nguy hiểm, không chỉ có nước chảy rất xiết, mà trên mặt sông còn dâng lên sương mù, chỉ dựa vào đèn lồng không thể để cho đội thuyền trước sau trái phải né tránh, cho nên mới ca hát.
Chủ thuyền và thủy thủ đen thui đang hát hành tẩu ca, tiếng ca to rõ, xuyên thấu màn sương mù, chẳng mấy chốc sẽ nghe được trong màn sương mù cũng sẽ có tiếng ca nghênh hợp, sau đó chủ thuyền bắt đầu chuyển động bánh lái, tránh đi thuyền bè của đối phương.
Có thi nhân hình dung con sông Dương Tử này:
Triêu từ Bạch Đế thái vân gian,
Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn.
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trú,
Khinh chu dĩ quá vạn trùng san.(1)
Đi ngược dòng nước mượn mái chèo, nhưng thuận theo nước chảy xuống thì không thể nói.
Chỉ một chữ, nhanh.
Căn bản không cần mở cánh buồm, chỉ mở rộng một mặt mũi cho cánh buồm nhỏ mượn gió, thuyền giống như mũi tên, chạy rất nhanh.
Thương thuyền xuất phát từ bến tàu của Tây Phong thành lúc hoàng hôn, trời đến canh hai đã rời xa Tây Phong thành được khoảng mấy trăm dặm.
Chủ thuyền cuối cùng hạ mệnh lệnh bỏ neo ở bến đò Phong Lăng, bởi vì đường thuỷ trước mặt sẽ rất hẹp, có ba khu vực nguy hiểm là Vu hạp, Hổ Dược hạp, Long Vương hạp, ban đêm đi thuyền qua ba hạp, đây chính là tự tìm đường chết, vẫn là yên phận chờ đợi ngày mai hừng đông rồi lại tiếp tục đi tới.
Chưởng quỹ mập quả nhiên thoả mãn yêu cầu của Diệp Tiểu Xuyên, chuẩn bị cho Bách Lý Diên một buồng nhỏ rất hẹp ở trên tàu, sau khi Bách Lý Diên đi vào liền che mũi chạy đến boong thuyền thở mạnh.
Thật sự là quá loạn, nàng tình nguyện hóng gió đêm trên boong thuyền ngồi xem vật đổi sao dời ở trên dải ngân hà cũng tuyệt đối sẽ không chờ lâu trong cái khoang thuyền bốc mùi.
Chỉ là, một ý trung nhân linh lung tinh tế, thiên kiều bá mị như thế, ở cùng một đám nam tử thối hai tay để trần rốt cuộc là chuyện gì?
Trên thuyền cũng không chỉ có một mình Diệp Tiểu Xuyên làm thủy thủ hộ vệ, chí ít còn có hai ba mươi huynh đệ mặc áo đen, từ khi Bách Lý Diên leo lên thuyền này, từng đôi tặc nhãn liền không ngừng liếc trộm vị đại mỹ nữ tuyệt thế này.
Tất cả mọi người hỏi thăm rõ ràng, tiểu nương tử nở nang xinh đẹp kia là tỷ tỷ của tiểu tử kia, trên thuyền buồn tẻ vô vị, dù sao cũng phải tìm một chút niềm vui thú.
Đều nói anh hùng mỗi năm đều có, năm nay càng không thiếu.
Một người da đen tự cho là hảo hán tử, dáng vẻ lấy lòng can đảm đi đến trước mặt Bách Lý Diên, muốn một quyền đánh tiểu tử gầy yếu kia một quyền, sau đó có thể uống rượu với tiểu tử xinh đẹp như tiên nữ này, có lẽ còn có thể làm chút chuyện gì đó.
Tên da đen này rất dũng cảm, kết quả là có tên da đen thứ hai đi tới, cả đám năm đại hán da đen cười hì hì, trong miệng nói lời thô tục.
Chủ thuyền và chưởng quỹ mập mạp áp thuyền cầm đèn lồng cách đó không xa nhìn về phía này, không đi tới.
Tiểu nương tử xinh đẹp kia không có động tác, lập tức đi chân đất ngồi trên boong thuyền liếc mắt nhìn năm con sắc lang trước mặt, không, chính xác mà nói là năm con chó. Sau đó thấp giọng nói với tiểu tử vô cùng lực lưỡng ở bên cạnh.
Tiểu tử gầy yếu kia nhảy dựng lên, một trận Đả Cẩu Bổng Pháp chưa thi triển xong, năm đại hán da đen đều bị ném vào trong sông Dương Tử lạnh lẽo, chờ được người ta vớt lên thì chỉ còn lại nửa cái mạng.
Chưởng quỹ mập nhe răng cười không thấy mặt trời, lão không quan tâm đến việc hộ vệ trên thuyền ẩu đả, lão chỉ quan tâm là thân thủ của người trẻ tuổi tên là Tiểu Diệp này rất tốt.
Chú thích:
Trích bài thơ Há Giang Lăng - Tảo phát Bạch Đế thành của Lý Bạch
Dịch nghĩa:
Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế, ở trong làn mây rực rỡ,
Đi suốt một ngày, vượt qua ngàn dặm về tới Giang Lăng.
Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu mãi không thôi,
Thuyền nhẹ đâu ngờ đã vượt qua muôn trùng núi non.