[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

/

Chương 16: Vô Phong

Chương 16: Vô Phong

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Lưu Lãng

8.050 chữ

28-11-2024

Tiểu Trì mềm mại kêu "Tiểu Xuyên ca ca", nàng vốn là hồ ly ba đuôi, trời sinh quyến rũ, cái giọng ỏn à ỏn ẻn này vừa gọi đã khiến Diệp Tiểu Xuyên gần như mềm nhũn. Nhất là hồ yêu vốn là linh vật linh tính nhất giữa thiên địa, thân thể tản ra hương thơm kỳ lạ, khiến Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy cả người phiêu phiêu dục tiên.

Diệp Tiểu Xuyên ra vẻ đạo mạo, nói: "Được rồi, cuối cùng tiểu nha đầu ngươi cũng nhận thức được thực tế rồi, sau này ta sẽ là ca ca tốt của ngươi, ai dám khi dễ ngươi, trêu chọc ngươi, khóc lóc van xin dây dưa với ngươi, ngươi cứ nói tục danh của ca ca là được."

Tiểu Trì nhìn chằm chằm gà quay trong tay Diệp Tiểu Xuyên, thèm thuồng nuốt nước miếng một cái, nói: "Tiểu Xuyên ca ca, ta cũng muốn ăn."

Diệp Tiểu Xuyên liếc nhìn đôi mắt to ngập nước mềm mại đáng yêu của Tiểu Trì, lập tức mềm lòng, kéo xuống một cái đùi gà đưa cho nàng, nói: "Này, cho ngươi."

Tiểu Trì nhận lấy đùi gà, nhưng vẫn nhìn Diệp Tiểu Xuyên chằm chằm.

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Tiểu cô nương như ngươi, ăn đùi gà là được rồi, ăn nhiều sẽ mập mất."

Tiểu Trì nói: “Ta muốn ăn phao câu gà!"

Diệp Tiểu Xuyên khẽ giật mình, lập tức tức giận, khí tức quyến rũ trên người Tiểu Trì lập tức bị phá vỡ thành mảnh nhỏ trong lòng hắn.

Hắn kêu lên: "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Cho ngươi một cái đùi gà, ta đã rất đau lòng rồi! Còn muốn ăn phao câu gà nữa! Không có cửa đâu!"

Tiểu Trì là bạch hồ, hồ ly vốn thích ăn gà, các nàng có sự nhạy cảm trời sinh đối với mùi gà vịt, giống như cá mập trong biển, có thể ngửi thấy mùi một giọt máu cách rất xa.

Lúc trước, Tiểu Trì đang cùng lũ khỉ lông xám trong sơn cốc ném tuyết, cách cao như vậy vẫn có thể ngửi thấy mùi gà quay, nàng lần theo mùi thơm tìm đến Tư Quá Nhai.

Hồ ly vốn có yêu thích đặc thù đối với phao câu gà, Tiểu Trì thấy Diệp Tiểu Xuyên không cho mình phao câu gà, lập tức bĩu môi phụng phịu.

Diệp Tiểu Xuyên thấy dáng vẻ của nàng đáng thương như vậy, trong lòng mềm nhũn, nói: "Chậc chậc, tiểu cô nương các ngươi đúng là giỏi giả bộ đáng thương, tức chết ta rồi! Đừng lau lỗ mũi nữa! Phao câu gà ta chia cho ngươi một nửa là được rồi!"

Tiểu Trì đại hỉ, đột nhiên ôm lấy cổ Diệp Tiểu Xuyên, liên tiếp hôn lên mặt hắn, kêu lên: "Tiểu Xuyên ca ca là tốt nhất!"

Diệp Tiểu Xuyên cả người ngây dại, hắn đưa tay chạm đến gương mặt mới vừa rồi bị Tiểu Trì hôn, cảm giác mềm mại cùng với cảm giác hương thơm thoang thoảng khiến hắn không biết làm sao.

Trong đầu hắn chỉ có một âm thanh: "Cái này có tính là nụ hôn đầu tiên không? Không tính chứ? Cũng đâu phải môi chạm môi!"

Một con gà quay, một vò rượu, bốn cái bánh bao trắng tinh thật to, Diệp Tiểu Xuyên cơm nước no căng ngồi dựa vào vách đá, ợ một cái, thầm nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thịt ngon, có tiên nữ mỹ lệ làm bạn, mình chờ ở Tư Quá Nhai này cả đời cũng được.

Tiểu Trì học theo Diệp Tiểu Xuyên ngồi dựa vào vách đá, kết quả chiếc áo khoác tuyết trắng khoác trên người hơi vướng víu, bèn tiện tay cởi xuống.

Hai mắt Diệp Tiểu Xuyên sáng lên, từ đầu anh đã nhìn ra, chiếc áo khoác này của Tiểu Trì chắc chắn là được làm từ lông vũ Băng Điểu ở cực bắc, không có một sợi lông nào có tạp chất, nếu đem nó mang ra chợ đen ở Thương Vân Môn đấu giá, không có giá giá tám trăm lạng bạc ròng hắn sẽ không bán.

Hắn nghĩ bụng, Tiểu Trì nhìn qua có vẻ khùng khùng điên điên, nhưng quần áo lại hoa lệ, chắc chắn là tiểu thư nhà giàu, mình tính kế một chút, tìm cách lừa gạt nàng chiếc áo khoác lông vũ này tới tay, sau khi hết hạn tù được thả ra, mang ra ngoài chuyển tay bán lại, ít nhất cũng có thể kiếm được một nghìn hai, cũng không uổng công mình ở Tư Quá Nhai chịu tội ba tháng.

Tiểu Trì hoàn toàn không biết Diệp Tiểu Xuyên đã có chủ ý chiếm lấy áo choàng của nàng, nói: "Ta nghe mẫu thân nói, năm đó cái lão đầu lỗ mũi trâu mang ngươi đi, là cao thủ tuyệt thế trong Thương Vân Môn, tu vi gần như đạt đến tầng thứ chín cảnh giới Thiên Nhân, Tiểu Xuyên ca ca, ngươi theo lão đạo sĩ kia tu luyện tiên pháp hơn mười năm, hiện tại có phải cũng đã trở thành cao thủ tuyệt thế hay không?"

Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, sư phụ của mình là cao thủ tầng thứ chín cảnh giới Thiên Nhân? Lão có lợi hại như vậy sao? Trong trí nhớ của hắn, sư phụ chỉ là một gã nghiện rượu, quỷ lười biếng, quỷ lôi thôi, chỉ cần có rượu trong tay, tìm một chỗ có ánh nắng tươi sáng, lão đầu này nghiêng một cái có thể ngồi cả ngày không động đậy."

Mặc dù không tin sư phụ của mình rất lợi hại, nhưng Diệp Tiểu Xuyên dù sao cũng là nam nhi, nam nhi trước mặt nữ nhân không thể nhất chính là mất mặt.

Hắn lập tức hào khí ngất trời mà nói: "Ta đương nhiên là cao thủ tuyệt thế! Không phải ta khoe khoang, phóng tầm mắt ra toàn bộ Thương Vân Môn, không, là phóng tầm mắt ra toàn bộ thiên hạ, trong thế hệ tu chân giả trẻ tuổi, ta nói mình xếp thứ hai, thì không ai dám nói mình xếp thứ nhất, Lục công tử, Lục tiên tử, Lục quái gì đó, đều là hư danh mà thôi, là ca ca ta không muốn tranh giành. Chỉ cần ta lộ diện, thì mười tám người trẻ tuổi được dự đoán là ưu tú nhất đương thời, đều phải sợ mất mật!"

Tiểu Trì rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, rất đơn thuần, hai mắt nàng lập tức sáng long lanh, hết sức sùng bái nhìn Diệp Tiểu Xuyên, nói: "Thật hả?"

Diệp Tiểu Xuyên tựa hồ là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ánh mắt sùng bái từ thiếu nữ xinh đẹp, lòng hư vinh đại thịnh, móc ra cổ kiếm Vô Phong từ trong ngực, nói: "Cái này còn giả? Cho ngươi xem pháp bảo của ca ca một chút!"

Chuôi kiếm dưới sự điều khiển của Diệp Tiểu Xuyên, lập tức lóe ra một đạo thanh quang, ngưng kết ra thân kiếm che kín đồ án minh văn tang thương.

Tiểu Trì giật nảy mình, rõ ràng thấy Diệp Tiểu Xuyên chỉ móc ra một chuôi kiếm từ trong ngực, thế mà trong nháy mắt đã mọc thêm thân kiếm, biến thành một thanh cổ kiếm ba thước.

Bỗng nhiên, Tiểu Trì thất thanh nói: "Thần kiếm Vô Phong?"

Lần này đến lượt Diệp Tiểu Xuyên giật mình.

Hắn giật mình nói: "Ngươi biết Vô Phong?"

Tiểu Trì lấy lại tinh thần, nói: "Ta nghe mẫu thân nói, thần kiếm Vô Phong có thể huyễn hóa thân kiếm, thiên hạ chỉ có một thanh, thanh thần kiếm này hơn sáu ngàn năm trước từng oanh liệt một thời, không ngờ thế gian lại có thanh kiếm kỳ dị như vậy."

Mẫu thân của Tiểu Trì, là nữ tử quyến rũ đã lấy tên cho Diệp Tiểu Xuyên mười lăm năm trước, ngay cả Túy đạo nhân cũng phải cung kính gọi nàng là tiền bối, thực là tuyệt thế kỳ nữ hiếm thấy trong thiên hạ, là Cửu Vĩ Thiên Hồ duy nhất còn sót lại trên thế gian, chí ít nhất sống mấy ngàn năm, kiến thức lịch duyệt tuyệt không phải những tu chân giả nhân loại chỉ sống được mấy trăm tuổi có thể so sánh.

Tiểu Trì đã theo bên mẫu thân mấy trăm năm mưa dầm thấm đất, kiến thức của nàng đã vượt xa đại bộ phận cao nhân tiền bối đương thời. Ngay cả thanh thần kiếm Vô Phong đã thất truyền sáu ngàn năm, nàng cũng đã nghe nói qua một chút."

Mà thiên hạ hôm nay, có thể nhận ra thanh kiếm này, bao gồm cả nữ tử quyến rũ, tuyệt đối không nhiều hơn mười người. Chưởng môn Thương Vân Môn hiện tại, hơn phân nửa cũng chưa từng nghe qua thanh thần kiếm Vô Phong này.

Tiểu Trì từ tốn nói: "Kì kiếm Vô Phong, kiếm ảnh vô hình. Đoạn Niệm Trảm Trần, tương tư tuyệt tình."

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ý gì?"

Tiểu Trì nói: "Mẫu thân của ta từng nói, Vô Phong và Trảm Trần là một đôi kiếm có mối duyên phận dây dưa từ ba đời bảy kiếp, ước chừng sáu ngàn năm trước, chủ nhân của thần kiếm Vô Phong là Vô Ảnh Kiếm Thần và chủ nhân của thần kiếm Trảm Trần là Đoạn Niệm Tiên Tử, vốn dĩ là một đôi tình lữ ân ái, nhưng do tạo hóa trêu ngươi, Đoạn Niệm Tiên Tử vì một phút nông nỗi mà sa vào Ma Hải, trở thành một nữ ma đầu tuyệt thế."

Tiểu Trì dừng một chút, tiếp tục nói: "Vì thương sinh thiên hạ, Vô Ảnh Kiếm Thần thách đấu Đoạn Niệm Tiên Tử ở Đoạn Thiên Nhai. Trong trận chiến năm đó ở Đoạn Thiên Nhai, Vô Ảnh Kiếm Thần một chiêu đánh bại Đoạn Niệm Tiên Tử, từ đó Vô Phong và Trảm Trần biến mất khỏi giang hồ. Cho đến hơn bốn ngàn năm trước, tổ sư đời thứ nhất của Thương Vân Môn không biết từ đâu có được thần kiếm Trảm Trần, từ đó thần kiếm Trảm Trần trở thành thần binh trấn phái của Thương Vân Môn, nhưng chuôi Vô Phong này thì vẫn luôn không rõ tung tích."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!