Chương 3: Mở ra hệ thống

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Cổn Khai

4.678 chữ

20-05-2023

“Cơm sáng còn chưa nấu xong đã sắp hết củi rồi đây này, còn không nhanh bổ xung thêm đi. Ở đó mà kêu kêu kêu. Cả ngày chỉ biết kêu to gọi nhỏ, sư phụ còn chưa nói gì đâu.”

Một đạo sĩ mập mạp trắng bóc, nhỏ giọng càu nhàu, sau đó đưa mắt nhìn Trương Vinh Phương.

“Lão Phương, nếu không thì ngươi giúp ta làm nhé. Ta cho ngươi chừng này.” Nói xong, hắn ta liền dựng ngón trỏ lên.

“Mười đồng hả?” Trương Vinh Phương liếc sơ đã hiểu.

“Không được đâu, hôm nay ta cũng có việc phải làm.”

“Ồ, đến thư phòng lấy thư đúng không?” Đạo sĩ mập này tên là Bàng Trung. Hắn nghe Trương Vinh Phương nói xong thì mỉm cười.

Chỉ là trong nụ cười của hắn hình như có tí mùi vị đắc ý, nhưng Trương Vinh Phương cứ bơ đi, không thèm để ý đến đối phương.

Sau khi hắn đến thế giới này, ít nhiều gì cũng vẫn thừa kế được tí trí nhớ của nguyên chủ nên biết rõ cha mẹ thân xác này đã chết, chỉ còn một người chị gái. Nhưng giờ chị gái cũng đã đi xa đến tận Đại Đô, cắt đứt liên lạc rồi.

Trương Vinh Phương rời khỏi đạo trường, đi theo hành lang đến thẳng thư phòng.

Hành lang này có hình chữ hồi (回), kết nối ba đạo trường lại với nhau.

Một đạo trường trong đó có mấy đệ tử mặc đạo bào, dùng dây băng quấn quanh tay đối luyện, giao đấu với nhau.

Trương Vinh Phương từ xa nhìn lại thì thấy công phu quyền cước mà mấy đạo sĩ này dùng cũng chỉ là hàng phổ thông mà thôi.

Không có nội khí, trừ việc thanh thế lớn hơn người bình thường một chút ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Trong mắt Trương Vinh Phương chợt hiện lên một đường đen rất khó nhận biết.

Nhất thời, trên đỉnh đầu mỗi đạo sĩ trong sân đều hiện lên một bảng số liệu thuộc tính giống như trong game.

[Vương Anh Sư

Sinh mệnh: 11 – 15.

Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển / Nhạc Hình Phù tầng 7.]

[Tạ Triệu:

Sinh mệnh: 12-13.

Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển / Hỗn Nguyên phù tầng 5.]

[Trần Đại Sự:

Sinh mệnh: 11-14.

Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển/ Nhạc Hình phù tầng 7.]

Từng tập thông tin cá nhân nhanh chóng xuất hiện trong mắt Trương Vinh Phương.

Hắn cúi đầu xuống, lia mắt nhìn bản thân.

[Trương Vinh Phương.

Sinh mệnh: 8 – 9+.

Kỹ năng: 0

Thuộc tính có thể dùng: 0 +]

Phía sau dòng sinh mệnh và thuộc tính của hắn đều có một dấu + nho nhỏ màu vàng. Thế này rõ ràng là giống y mấy cái game kiếp trước Trương Vinh Phương từng chơi, có thể dùng điểm thuộc tính để cưỡng ép tăng thêm.

Năng lực này nhìn sơ thì có vẻ giống game nhưng Trương Vinh Phương lại có khuynh hướng coi nó như một loại năng lực biến dị hơn.

Bởi nó không hề xuất hiện lúc Trương Vinh Phương mới xuyên qua, mà là theo thời gian, nhận thức của hắn về thế giới này rõ ràng hơn, thu thập được nhiều tin tức hơn thì năng lực này mới dần dần hoàn thiện.

Tên họ, sinh mệnh, kỹ năng… cũng như vậy.

Hơn nữa, thế giới này cũng không hề giống trong game, bởi vì nó quá chân thật. Thật đến mức quá lố.

Trải qua mười mấy ngày tự hỏi, phân tích, thu thập số liệu và thử nghiệm, Trương Vinh Phương đã phát hiện ra một điều là cách duy nhất để gia tăng thuộc tính chính là: ĂN!!!

Đồ ăn càng ngon, dinh dưỡng càng phong phú thì góp nhặt điểm thuộc tính càng nhanh.

Hắn đã từng thông qua thí nghiệm mà đạt được 1 điểm thuộc tính vào mục sinh mệnh. Cho nên sinh mệnh của hắn mới có thể nhảy từ 7-8 ban đầu lên 8- 9 như bây giờ.

Ở Thanh Hoà Cung, sinh mệnh bình thường đều ở mức 8-9, lúc này Trương Vinh Phương mới xem như là đạt đến mức độ trung bình.

Xuyên qua hành lang, Trương Vinh Phương nhanh chóng đi đến một gian phòng chật hẹp.

Gian phòng gỗ này được dựng đơn độc trên lối vào hành lang, bên trong chất đầy các loại thư từ cùng hàng hoá. Nó được một lão đạo nhân đang híp mắt trông coi.

Lão đạo nhân ngồi trước cửa, lưng dựa vào tường, tay cầm tẩu thuốc.

“Từ sư huynh, lấy dùm ta phong thư đi.” Trương Vinh Phương ôm quyền, hành lễ với đối phương.

Lão Hứa đưa tay ra sau lưng quơ quơ mấy cái rồi kéo ra một cái bao rồi mở ra. Sau đó hắn lấy từ bên trong ra một phong thư hơi thô ráp màu vàng nhạt.

Trương Vinh Phương nhận lấy, sau đó lại ôm quyền cảm tạ đối phương. Sau đó hắn đi thẳng về phía khu nhà trệt của các đệ tử trong đạo quán.

Vừa đi Trương Vinh Phương vừa xé dấu sáp niêm phong, rút lá thư bên trong ra.

Trong thư chỉ có một hàng chữ rất nhỏ kèm theo một tờ tiền giấy, phía trên có ghi mệnh giá 100 đồng.

Người gửi Hiểu Lung Cư, là tên một gánh hát.

Gánh hát ở nước Đại Linh không chỉ là nơi nam nữ tầm hoan mua vui, đa phần vẫn là biểu diễn các kiểu xướng khúc hoặc diễn tạp kịch (kiểu hài kịch, hoặc kịch ngắn mỗi vở chỉ có 4 màn)

Gánh hát hoạt động tốt thì chỉ dựa vào diễn xuất thôi cũng có thể có thu nhập cực cao.

Thời gian Trương Vinh Phương tỉnh lại chưa được bao lâu, tất nhiên là sẽ không bản lĩnh này rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!