"Mười ba viên hạ phẩm linh thạch của ta!"
"..."
Đêm khuya, trong một căn thạch ốc nhỏ ở thành tây Linh Nhạc thành vang lên tiếng gào.
Trong căn nhà tuềnh toàng này, không có bài trí gì đáng kể, trên bức tường gần giường treo mấy bức tranh cung trang mỹ nữ, vẽ cùng một người: ngực vun đầy, gương mặt xinh đẹp kinh người, chủ yếu nhất là da trắng như tuyết, như mỡ đông. Bút pháp vẽ mấy bức tranh mỹ nữ này cực kỳ cao minh, vẽ thiếu nữ sống động như thật, mục quang lưu động như muốn từ trong tranh đi ra, còn phát ra quang hoa nhàn nhạt chứng tỏ giá trị không thấp, chỉ là ở vị trí ngực mấy bức tranh đều ngả màu hơi xám, xem ra đã bị bôi bẩn.
Kẻ mặc áo thô màu xanh, đang gào thảm thiết như mẹ mất này dáng vẻ không tệ lắm, chính là Ngụy Tác trước đó không lâu vừa cướp hai con Thạch vĩ bích tích tại Hoàng Long sơn Hoàng Sa hạp cốc.
Gào lên như thế vì hôm nay, tại tự do tập thị ở thành đông, lúc gã dùng một con chim trắng bình thường vẽ vằn đen lên mình giả làm Hắc phong điêu non bán đi thì nhìn thấy một lão già nhà quê y phục không thể quê hơn được nữa, dáng vẻ thật thà không thể thật thà hơn nữa đang bán một cái lọ ngọc đen.
Lọ ngọc rực ô quang, ô quang chứa cả huyền cơ, có nhiều cổ phù huyền ảo nhỏ như con kiến, thoạt nhìn rất giống pháp bảo lợi hại.
Mặc cả một hồi, Ngụy Tác bỏ ra mười ba viên hạ phẩm linh thạch mua được, trên đường về gã hưng phấn vô vàn, linh giai pháp bảo cấp thấp nhất thì giá trị khẳng định không chỉ mười ba viên hạ phẩm linh thạch. Nhưng gã gặp mưa, về nhà moi ra xem thì cái lọ ngọc đen đã biến thành lọ sứ xám xịt. Bề ngoài cái lọ đã tan đi, hình như được bôi nhựa cây nào đó.
Đồ giả thì chí ít cũng phải dùng lọ ngọc thật chứ, tuy tiện bôi chút nhựa cây vào lọ sứ thế này có khác gì gạt người quá mức? Dù gì thì vằn đen trên mình con chim trắng mà gã vè cũng sử dụng nhựa Hắc phượng tiên hoa vốn không thể phai.
Càng khiến Ngụy Tác không nhịn được là cái lọ sứ này còn có hai vết nứt, lớp nhựa bên ngoài chảy hết thì lộ hẳn ra.
Phù văn trên cái lọ mà gã không nhận ra không phải đồ giả, nhưng dù món đồ chơi này thật sự là pháp bảo, nét hai vết rồi thì cũng. Ba nãy Ngụy Tác đã thử, dồn chân khí, đổ nước, đốt lửa... các gì cũng thử rồi nhưng cái lọ không hề phản ứng.
Ngụy Tác không phải mỹ nữ phá gia ở Hoàng Sa hạp cốc, với tán tu cấp thấp như gã, mười ba viên hạ phẩm linh thạch là món tiền không nhỏ. Hai con Thạch vĩ bích tích vất vả lắm mới hạ được đó vì trên mình không còn nhiều chỗ lành lặn nên cộng lại mới bán được tám viên hạ phẩm linh thạch.
Mấy năm nay ai cũng tinh ranh như quỷ, linh thạch vốn không dễ kiếm, kiếm rồi còn phải để lại cho mình.
Ngụy Tác hiện tại tuy mới có tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, nhưng nếu thoải mái hút linh khí trong linh thạch để tu luyện thì một ngày ít nhất cũng mất sáu, bảy viên hạ phẩm linh thạch mới đủ, có điều gã chỉ dám dùng tối đa mỗi ngày một, hai viên mà thôi, tu luyện lúc nào cũng trong trạng thái khát linh thạch. Dù vậy, thông thường sau mấy tháng mới tích được viên hạ phẩm linh thạch.
Mười mấy viên hạ phẩm linh thạch này gã không lấy ra tu luyện, để lại làm vốn phòng khi cần đến đột xuất.
Nhưng lần này Ngụy Tác trực tiếp bị lừa mất mười ba viên hạ phẩm linh thạch, bảo sao gã không xót ruột.
"Mười ba viên hạ phẩm linh thạch của ta!"
Ngụy Tác càng nghĩ càng muốn khóc mà không có nước mắt, thuận tay ném cái lọ đổi bằng mười ba viên hạ phẩm linh thạch xuống đất.
Vốn cái lọ nét này vỡ nát xong, gã khẳng định sẽ giẫm thêm mười bảy mười tám cú mới từ từ trút được cơn giận chỉ muốn đập đầu vào tường tự tự này.
"Chuyện gì nữa đây?" Nhưng Ngụy Tác sững người là chát một tiếng, cái lọ xem chừng chạm vài là vỡ thành mười tám mảnh bị ném xuống đất lại không sao, cơ hồ chỉ thêm một vết nứt nữa, hơn nữa còn lóe lục quang.
"Mau, mau cho ta uống máu."
"Quỷ!"
Tiếng ré vang lên chói lói, Ngụy Tác nhảy vọt lên giường.
Lục quang tụ thành một lục bào lão đầu chừng ba tấc, đầu tóc rối bù, mồm choắt tai nhọn, chép chép miệng với Ngụy Tác. "Mau, mau lấy máu ra để ta uống."
Thấy Ngụy Tác sợ hãi tưởng chừng són ra quần, lục bào lão đầu lơ lửng trên cái lọ nứt cực kỳ khinh bỉ, thét lên hung hãn: "Quỷ cái đầu ngươi, cả quỷ và khí linh còn không phân biệt được mà kêu quỷ quỷ cái gì."
"Khí... Khí linh? Khí linh lão đại, hai năm nay tiểu đệ hay đến Liễu hạ hạng, lão đại có biết Liễu hạ hạng là chỗ nào không, là lầu xanh, nên tiểu đệ nhiễm chút bệnh, chắc máu không dễ uống...."
"Ai cần máu ngươi, mau lấy máu Hỏa địa long cho ta uống, bất quá trông bộ dạng ngươi thì không có máu Hỏa địa long lấy tạm máu Hỏa hạt cũng được." Lục bào lão đầu bực mình mắng.
"Khí linh lão đại, không uống máu tiểu đệ hả?" Ngụy Tác kéo cái chăn trùm đầu xuống, "có thể hỏi lão đại một câu không?"
"Câu gì?"
"Lão đại có biết phóng pháp thuật không? Tiểu đệ biết chỗ có nhiều Hỏa địa long, đưa lão đại đến đó giết rồi uống cho thỏa thích."
"Nếu biết thì ta còn rườm lời với ngươi làm gì? Ta cứ cho ngươi một trận rồi tự đi bắt có hơn không."
"Lão đại cũng không thể đoạt xá?"
"Lắm lời! Ta chỉ biết giúp chủ nhân khống chế khí linh của Dưỡng quỷ quán, hiện tại Dưỡng quỷ quán hỏng rồi, ta còn làm được gì? ...Này này, ngươi định làm gì?" Lục bào lão đầu đột nhiên ré lên.
Ngụy Tác nhảy khỏi giường, cởi dây lưng...
Rột rột rột, gã nhắm vào lục bào lão đầu đang ngẩn người, rải một bãi nước tiểu rồi thong thả buộc thắt lưng lại, "Ngươi đã không làm được gì mà còn bố tướng thế hả? Máu Hỏa địa long gì đó thì không có nhưng nước tiểu thì có."
"Ta..." Lục bào lão đầu ngẩn ra hồi lâu mới gào lên với vẻ không dám tin, "Ngươi lại dám phun nước tiểu vào ta? Ngươi lại dám phun nước tiểu vào ta?"
"Định làm gì? Ngươi cắn được ta chắc? Cắn đi xem nào?"
"Ta..., ngươi biết ta lợi hại thế nào không? Ngươi khác thấy ta, kêu khóc cầu xin còn không kịp mà ngươi dám phun nước tiểu vào ta?"
"Vớ vẩn, cả thuật pháp cũng không biết, khống chế cái lọ ngu xuẩn gì đó vỡ rồi, không làm được gì mà còn dọa ta? Ta dễ dọa thế hả, ngươi không ra ngoài nghe ngóng xem, mươi ba tuổi ta đã dám đi xem lén mỹ nữ tắm rồi đấy nhá." Ngụy Tác liếc khinh bỉ, xem ra lão đầu này thậm chí không rời được cái lọ nứt này.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----