Minh Bất Tường không có hỏi Liễu Tâm xảy ra chuyện gì, sau lần đó lại có chuyện như vậy, Minh Bất Tường cũng không hỏi qua.
Lại mấy tháng trôi qua, thầy trò hai người tụng muộn đã hoàn tất, đang muốn đi ngủ, Minh Bất Tường đột nhiên nói: "Sư phụ, đợi đã." Bước nhanh đi vào trong phòng, lúc ra lại, trong tay đã nắm một quả đào mừng thọ.
"Thứ này lấy đâu ra đây?" Liễu Tâm kinh ngạc hỏi.
"Phó Dĩnh Thông, con giúp hắn làm việc." Minh Bất Tường trả lời: "Hắn mua giúp con ở bên ngoài chùa." Nói rồi dâng lên bằng hai tay, tỏ ý Liễu Tâm nhận lấy đào mừng thọ.
"Vậy là có ý gì?"
"Hôm nay là đại thọ bốn m·ư·ơ·i tuổi của thầy."
Liễu Tâm rất là cảm động, mắt mũi cay cay, hít một hơi nhẹ mới kiềm chế xuống.
"Con quả là có lòng, làm sao biết được?"
"Lúc quét dọn phòng nhìn thấy thẻ tu của sư phụ, còn có tấm Hiệp danh trạng, đều viết ngày sinh của sư phụ."
"Thầy nói là chuyện tặng lễ vật." Liễu Tâm nghiêm mặt: "Con học được từ đâu?"
"Mấy ngày trước con nhìn thấy có người tặng lễ vật cho Giác Kiến trụ trì, hỏi Liễu Nhân mới biết là ngày mừng thọ Giác Kiến trụ trì."
Người quyền cao chức trọng trong chùa mỗi khi đến sinh thần quốc khánh đều có kẻ xu nịnh tặng hậu lễ, Liễu Tâm cho rằng đó là tập tục xấu. Đương nhiên, lòng hiếu này của Minh Bất Tường không thể đánh đồng với những người đó. Ông nhận lấy đào mừng thọ, lại thấy trong mắt Minh Bất Tường như tỏa hào quang, có vẻ khá là phấn khích.
"Sư phụ, thầy ăn đi."
Liễu Tâm đáp lời: "Sư phụ quá ngọ không thực, con cũng biết."
"Vậy làm sao con có thể dùng bữa tối?" Minh Bất Tường hỏi, mỗi đứa trẻ đều có vấn đề hỏi không hết.
"Con đang tuổi ăn tuổi lớn, lại không có xuất gia giữ giới, không cần chịu sự ràng buộc của quy củ này."
"Nếu như sắp chết đói, lại lỡ giờ, cũng không được ăn sao?"
"Nếu vì cầu sinh mà phá giới, ý niệm này vừa động, đó là vì mình mở ra pháp môn thuận tiện. Thân thể là khổ, nếu thật sự đói chết, cũng là giải thoát." Liễu Tâm nghĩ, nói như vậy cũng không biết đứa trẻ này có nghe hiểu hay không.
Minh Bất Tường nói: "Sư phụ, thầy thường nói buông bỏ chấp nhất, đây không tính là chấp nhất sao?"
Liễu Tâm sửng sốt.
Minh Bất Tường lại nói tiếp: "Thầy đã dạy con, người là hư vọng, cơm cũng là hư vọng, nhưng người đói bụng thì phải ăn cơm. Ăn cơm là vì tu hành, nếu mỗi đứa trẻ sinh ra để khám phá hư thực rồi chết đói, làm sao tu hành?"
Liễu Tâm nói: "Chưa tu hành, sao khám phá hư thực?"
Minh Bất Tường nói: "Không ăn cơm, làm sao tu hành?"
Liễu Tâm nói: "Trừ khi tu đến cảnh giới Ích Cốc, bằng không thì phải ăn cơm. Quá ngọ không thực, là phụng giới luật."
Minh Bất Tường lại nói: "Vậy thầy còn nói chết đói cũng không được phạm giới?"
"Nếu đã giữ giới tu hành, tự nhiên lấy giới làm đầu."
"Chấp nhất với giới, không phải chấp nhất?"
Liễu Tâm nghĩ đi, cảm thấy không thỏa, nghĩ lại, cũng cảm thấy không thỏa, suy nghĩ một chút mới nói: "Đó là từ tâm. Thật đến cảnh giới không chấp nhất, tự nhiên không chấp nhất với giới."
Minh Bất Tường đáp: "Làm sao biết mình đã đến cảnh giới đó?"
"Sư phụ còn chưa đến cảnh giới đó, đến cảnh giới đó rồi, tự nhiên sẽ biết."
Minh Bất Tường lại hỏi: "Sư phụ biết ai đến cảnh giới đó rồi?"
Vấn đề này Liễu Tâm không cách nào trả lời. Minh Bất Tường thấy ông chần chờ, lại nói: "Sư phụ, thầy chưa từng nghĩ qua, phải thử buông bỏ chấp nhất xuống trước, mới có thể thật sự buông bỏ chấp nhất?"
Liễu Tâm lại sửng sốt.
Minh Bất Tường nói: "Đào mừng thọ này đến mai sẽ hỏng rồi, c·o·n cầm đi vứt nhé."
Liễu tâm nói: "Con ăn đi. Có tấm lòng này là đã đủ rồi, sau này cũng đừng chuẩn bị hư lễ này nữa."
Minh Bất Tường lắc đầu, nói: "Đây là đào mừng thọ của sư phụ, không phải của con, đồ nhi đang chấp nhất đây."
Liễu Tâm cười ha ha, lại thấy Minh Bất Tường buồn bã tiếp nhận đào mừng thọ, xoay người liền muốn rời đi, trong lòng không đành lòng, kêu một tiếng: "Khoan đã."
Minh Bất Tường quay đầu lại, Liễu Tâm do dự một chút, lại lắc đầu nói: "Không có gì."
Minh Bất Tường xoay người muốn đi, Liễu Tâm lại gọi hắn lại, do dự một lát, mới nói: "Con tới đây."
Minh Bất Tường đi trở về trước mặt Liễu Tâm, Liễu Tâm nhìn đào mừng thọ, trầm ngâm hồi lâu.
Cuối cùng, ông v·ư·ơ·n tay, bẻ một miếng nhỏ từ quả đào mừng thọ, đưa vào trong miệng.
Ông quá ngọ không thực, hiện giờ đã là đêm khuya, tuy tập mãi thành thói quen, nhưng một miếng nhỏ này vẫn ngọt ngon, khác nhiều đồ ăn thức uống ngày trước.
"Một miếng này, coi như là tác thành lòng hiếu của con." Liễu Tâm nói: "Sư phụ như vậy không tính chấp nhất rồi chứ?"
Minh Bất Tường khẽ mỉm cười, nói: "Sư phụ đều vì đồ nhi phá giới, vậy thì ăn cả quả luôn đi? Một miếng và một quả, có khác biệt sao?"
Liễu Tâm lắc đầu: "Con biết tâm ý của sư phụ, không ở ăn nhiều ăn ít, đây chính là từ tâm, đã hiểu hay chưa?"
Minh Bất Tường cười nói: "Từ tâm chính là ăn hay không đều có đạo lý. Một miếng hai miếng ba miếng, nào có khác biệt?"