Nhưng bất luận thế nào khó có thể tin, chỉ cần có bút ký n·à·y·, sẽ có thể vạch trần tâm tư ác độc của Minh Bất Tường. Liễu Tịnh đem bút ký thu vào trong ngực, đem ngăn kéo trở về chỗ cũ.
Chuyến này có thu hoạch rất lớn, Liễu Tịnh vốn nên rất thoả mãn, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có chút không nỡ. Hắn lại đi đ·ế·n căn phòng cách vách — đó là gian phòng của Liễu Tâm.
Gian phòng của Liễu Tâm được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp giống như gian phòng của Minh Bất Tường, cho dù Liễu Tâm không còn, Minh Bất Tường cũng không hề lười biếng. Hắn tìm kiếm kỹ lưỡng trong phòng, tìm được dưới giường có một chồng nhật ký dày cộm dùng dây chão buộc lên. Hắn cởi bỏ dây chão, trong nhật ký ngoại trừ ký sự tu hành của Liễu Tâm chính là ghi chép về Minh Bất Tường, tình cảm yêu thương tràn đầy trên giấy. Liễu Tịnh nghĩ, nhìn từng trang từng trang thế này, xem hết thì trời cũng đã sáng. Hắn lật từ quyển cuối cùng trở lên, lại thấy nó được viết vào mấy ngày sau cùng: "Gần đây tâm tư mệt mỏi, tạp niệm bay tán loạn, tà ma quấy nhiễu, khó tự kiềm chế. Là tu hành công phu không tới nơi tới chốn, gây nên rơi vào dục niệm khó rút ra, khi trì giới tụng kinh, tinh tiến công phu."
Liễu Tịnh nghĩ: "Tại sao Liễu Tâm cũng trở nên như thế?" Lại lật về phía trước, phần l·ớ·n là rơi vào tâm ma, tự mình khuyên bảo cảnh giác. Lật thẳng đến ngày Minh Bất Tường tặng đào mừng thọ, bên trên viết: "Tường nhi chúc thọ vi sư, tặng một quả đào mừng thọ, tâm ta được an ủi. Hơn mười năm qua, may mà Tường nhi thông minh, Phật tuệ sâu sắc, tiền đồ vô lượng. Hôm nay vì Tường nhi làm hỏng ba mươi năm thanh giới, mặc dù không có ý hối hận, nhưng tâm hổ thẹn. Tu hành vốn là chuyện khó, ý niệm nổi lên, không thể dừng được."
Hắn lại lật về trước vài tờ, phần nhiều lại là việc vặt vãnh. Tính cách hắn chây lười, hành động của hôm nay đã là cần mẫn mà ngày trước chưa bao giờ có, đã tra được chứng cứ, nên không nán lại lâu.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng cửa trước mở ra, trong lòng máy động, hắn vội vàng thổi tắt ánh nến, tập trung tinh thần lắng nghe, nghe được tiếng bước chân khe khẽ, phỏng đoán là Minh Bất Tường đã trở về. Hắn vội buộc nhanh lại nhật ký, rồi lại không ngừng suy nghĩ bản thân vừa rồi tại gian phòng của Minh Bất Tường có lưu lại kẽ hở gì hay không.
Hắn nghe thấy tiếng Minh Bất Tường mở cửa sổ, nếu giờ phút này nhảy qua cửa sổ trốn thoát, nhất định sẽ bị Minh Bất Tường sát vách phát hiện. Liễu Tịnh đẩy nhật ký của Liễu Tâm quay về chỗ cũ dưới giường, khẽ quét dọn bụi bặm rơi xuống xung quanh, phải không nhiễm một hạt bụi. Quét không sạch, Liễu Tịnh vận nội lực, hít một hơi dài, thổi tan bụi bặm, đồng thời chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Hắn lại nghe thấy tiếng bước chân của Minh Bất Tường, đang tới gần chỗ này. Lúc này không một âm thanh, một chút tiếng vang cũng sẽ dẫn tới sự chú ý, hắn trở mình lăn vào dưới giường, động tác khẽ khàng.
"Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Hắn từ dưới giường nhìn đi, dưới một chút ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy được một đôi chân, đúng là Minh Bất Tường tay cầm nến tiến đến.
"Hắn phát hiện bút ký mất trộm rồi sao?" Liễu Tịnh nín thở, nghĩ thầm: "Nếu như lúc này bị hắn phát hiện, động thủ, mình là Bốc Quy xâm nhập phòng, một trảo vặn đầu hắn, còn là lữ Trường Phong, bị hắn dùng Niêm Hoa chỉ đâm mười mấy lỗ thủng?"
Mặc dù nói bản thân lớn hơn so với Minh Bất Tường mười tuổi, lại là nhân vật đệ nhất đẳng lót chữ Liễu, nhưng Minh Bất Tường thực là yêu nghiệt, không nắm chắc mười phần, vẫn là chớ có mạo hiểm.
Lúc này trong phòng lờ mờ, chỉ có ngọn nến trên tay Minh Bất Tường chiếu sáng, địch sáng ta tối, nếu như đánh một cái trở tay không kịp cũng không phải là không có cơ hội trốn thoát, thậm chí một kích đắc thủ, giết chết yêu nghiệt này cũng có thể.
Chỉ là hiện trên tay đã có chứng cứ, cần gì phải cứng rắn va chạm với hắn?
Hắn ở đây tâm niệm bay tán loạn, đang không chắc chủ ý, Minh Bất Tường chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đi ra phòng ngoài, đóng cửa phòng. Chỉ chốc lát, chợt nghe thấy tiếng cửa trước khép mở, Minh Bất Tường dường như đã đi xa.
Liễu Tịnh thở phào nhẹ nhõm, chui ra khỏi giường, sờ sờ bút ký trong ngực, bỏ chạy từ cửa sổ.
Đêm đó, Liễu Tịnh nằm ở trên giường suy nghĩ nên xử trí quyển bút ký này như thế nào. Theo lý mà nói, là nên giao cho Chính Nghiệp đường trụ trì Giác Kiến, hay là Chính Kiến đường trụ trì Giác Minh để cho Minh Bất Tường nhập đường. Nhưng hai vị sư bá đều thiên vị Minh Bất Tường, quyển bút ký này chưa hẳn có thể định tội được hắn, chỉ sợ lại sinh sóng gió.
Đành phải giao cho sư phụ, Liễu Tịnh nghĩ thầm.
Tuy nói cuối cùng có thể diệt trừ mầm tai hoạ, nhưng trong lòng Liễu Tịnh vẫn cảm thấy có chút bất an. Hắn là người nhạy cảm, biết được cái gọi là bất an thật ra là trực giác nội tâm phát hiện ra điều gì đó không ổn, chỉ là bản thân vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào không ổn.