Một lát sau, Minh Bất Tường lại nặn ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Không cần phân biệt chân giả hư thực. Con là giả, cơm cũng là giả, nhưng con đói bụng vẫn phải ăn cơm. Hiểu rõ phàm những thứ có tướng đều là hư vọng, người lúc thuận cảnh có thể không chí kiêu ý mãn, lúc nghịch cảnh cũng sẽ không oán trời trách đất. Thật sự muốn khám phá được hư thực, đó lại là một cảnh giới khác, sư phụ con thầy đây còn kém xa nữa."
Dứt lời, Liễu Tâm cười ha ha. Một lúc sau, Minh Bất Tường cũng lộ ra nụ cười mỉm, lại hỏi: "Vậy ai đã đến cảnh giới đó? Giác Kiến trụ trì sao?"
Liễu Tâm lắc đầu: "Giác Kiến trụ trì cũng chưa tới."
"Giác Không thủ tọa thì sao?"
"Con ngược lại là nhớ tới tên của Giác Không thủ tọa, gặp gỡ ông ấy khi nào?"
"Nghe sư phụ cùng những người khác nhắc qua."
Giác Không là thủ tọa Phổ Hiền viện, Phổ Hiền viện là thượng viện của Chính Nghiệp đường, vai vế cao lại được kính trọng, nhưng Giác Không lại là "Tục tăng", Liễu Tâm cho rằng, so với loại "Chính tăng" là mình, bàn về Phật pháp, ông ấy còn kém xa.
"Ông ấy còn không bằng Giác Kiến trụ trì nữa."
"Vậy Giác Sinh phương trượng?"
Minh Bất Tường hỏi liên tiếp mấy cái tên, Liễu Tâm đều không thể xác định, chỉ nói: "Có rất nhiều cao tăng hiền đức, họ đều khám phá sinh tử hư vọng, đó là cảnh giới ghê gớm, nhưng con muốn nói nhìn từ bề ngoài, là không nhìn ra được, phải nhìn tâm. Thế gian giả tăng ngụy Phật rất nhiều, con phải phân rõ. Nếu như con có hứng thú với Phật pháp, bắt đầu từ mai, thầy sẽ dạy con kinh văn."
Hôm sau bắt đầu, Liễu Tâm nói từ câu chuyện của thế tôn, lại dạy Minh Bất Tường《Trung Quan luận》,《Trung Quan luận》nói xong, lại là《Tâm kinh》,《Kim Cương kinh》. Ở kinh Phật, Minh Bất Tường ngộ tính tuyệt hảo, học một biết mười, tư tưởng không trở ngại. Mỗi lần khảo sát, Minh Bất Tường đều đối đáp trôi chảy, trong mắt vốn mờ mịt dần dần có thần thái, vẻ mặt cũng không còn khờ khạo như trước, mỗi khi Liễu Tâm giảng đến chỗ thích và khen, Minh Bất Tường cũng sẽ lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý.
Lên tám tuổi, Minh Bất Tường bắt đầu theo Liễu Tâm tập võ, từ mã bộ kiều thủ cơ bản học lên, từng bước học đến La Hán quyền, nội công tâm pháp.
Ngộ tính đối với võ học của Minh Bất Tường dường như còn trên kinh ngạc Phật, bất kỳ chiêu thức một khi diễn luyện, vừa nhìn tức hiểu. Nội công tu hành chú trọng tĩnh tâm ít suy nghĩ, hắn một khi nhập định, liền có thể niệm một mạch không rẽ hướng khác, Liễu Tâm hiểu rõ, mình mang về chẳng những không phải đứa trẻ ngốc, mà càng là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Đến sinh thần mười hai tuổi năm ấy, Liễu Tâm gọi Minh Bất Tường đến trước mặt, hỏi dò: "Con năm nay đã mười hai, tuy là lớn lên trong chùa, ngoại t·r·ừ luyện võ, xưa nay cũng không đi ra ngoài chơi, chỗ ở của thầy đây cũng ít khách tới thăm, một ít quy củ trong chùa thầy giảng qua với con, con đã nhớ rõ chưa?"
M·i·n·h Bất Tường gật đầu, hắn có một điểm từ thuở nhỏ không hề thay đổi là không thích nói chuyện.
Liễu Tâm từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách nhỏ to bằng lòng bàn tay, dày nửa đốt ngón tay, viết dòng chữ nhỏ "Đệ tử Phật giới" bốn chữ. Đây là giới luật thư mà bất luận tăng tục trong Thiếu Lâm tự đều muốn thừa hành, bên trong kể rõ ba trăm mười sáu điều giới luật, viết bằng chữ nhỏ, mỗi vị đệ tử đều phải mang theo bên người, không được để thất lạc, hơn nữa còn cần thuộc lòng giới luật bên trong, ra vào trong chùa, nếu như gặp trưởng bối hỏi, thì trả lời theo quyển sách này.
"Mang theo bên người, chớ làm mất." Liễu Tâm mang《Đệ tử Phật giới》giao cho Minh Bất Tường: "Đệ tử trong chùa tròn mười hai, nếu như muốn ở lại trong chùa, thì cần phải phục lao dịch. Nghe nói chính điện Thiếu Lâm tự ngày trước nơi Cẩn Chỉ phương trượng ở, hoàn toàn không phân Chính tăng Tục tăng gì cả, tuy trải qua võ lâm, làm nên cũng nhiều chuyện hành hiệp trượng nghĩa. Thiếu Lâm tự hiện nay đã là quy mô con nhìn thấy, trong đó Chính tăng Tục tăng lẫn lộn, từ lâu đã không còn thanh tịnh như năm đó. Trong chùa không có nữ quyến, con..."
Liễu Tâm nhìn Minh Bất Tường mặt mũi tuấn tú đẹp đẽ, thấy hắn da dẻ trắng nõn, giống như thiếu nữ, ông nghe nói qua trong chùa có một số hoạt động xấu xa, nói: "Con làm việc gì cũng cần phải chú ý, nếu có người ép con làm chuyện con không muốn, nhất định phải phản kháng, sư phụ sẽ chủ trì công đạo cho con. Con hiểu được ý thầy chứ?"
"Loại chuyện đó, sẽ rất vui vẻ sao?"
Không ngờ rằng Minh Bất Tường sẽ có câu hỏi như thế, Liễu Tâm sửng sốt một chút mới nói: "Luân lý đại dục, thực sắc như nhau. Nhưng thỏa thích dâm tà, tu hành sẽ hỏng."
"Sư phụ t·ư·̀·n·g làm sao?"
Liễu Tâm bật cười ha ha: "Con đang trêu chọc sư phụ đó sao? Sư phụ con xuất gia từ thuở nhỏ, chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Vậy sao sư phụ biết tu hành sẽ hỏng, rồi làm sao biết trầm luân?" Minh Bất Tường hạ kết luận: "Sư phụ nói đạo lý thì nhiều, chuyện từng làm lại ít."