Chương 307: Papa’s boy

[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Tuý Cai Ngoạn Tử

9.467 chữ

02-09-2023

Lưu Quang Minh cắn chặt môi, đè nén những lắng lo xuống đáy lòng.

Để đánh lừa bà Lưu, vợ chồng Lưu Quang Minh sau khi vào Viên gia thì không bước chân ra khỏi cửa nửa bước. Còn thím Tần thì làm nhiệm vụ chạy vòng ngoài, cứ cách vài ngày thím lại chạy sang thôn bên đó đòi em gái, nói là Tứ Nương mất tích rồi, cũng không thấy chồng nó đâu nữa.

Nghe vậy, bà Lưu lập tức nghĩ ngay tới trường hợp con trai giết con dâu rồi tự sát. Trong giây phút kinh hoảng bà tính chạy lên công an báo án nhưng đã bị cô con dâu cả cản lại, khuyên bà hãy nghĩ cho các cháu. Nếu thực sự Lưu Quang Minh phạm tội giết người thì gay go to. Dù có tự sát chết cũng không thoát khỏi ô danh, mà nếu còn sống thì chắc chắn sẽ bị bắt đi cải tạo lao động. Đường nào cũng là đường cùng cả, không những vậy Lưu gia cũng sẽ bị huỷ hoại theo.

Vì mặt mũi Lưu gia, vì tương lai của bọn trẻ, chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, càng không được báo lên chính quyền.

Như vậy, bên phía Lưu gia coi như giàn xếp êm xuôi.

Quay lại với Trần Tứ Nương, sau khi ăn thuốc giải vào, cơ thể cô ấy có phản ứng ngay, vừa ngứa vừa đau, khó chịu vô cùng. Để đề phòng mình đau quá sẽ vô tình phát ra tiếng gáy, cô liền chủ động nhét giẻ vào miệng, cắn chặt.

Cứ đều đặn ngày ba lần, mỗi lần kéo dài khoảng nửa giờ đồng hồ. Tuy nửa giờ không phải là quá dài nhưng đối với Tứ Nương thì không khác gì tra tấn róc xương lóc thịt.

Cơn đau qua đi, toàn thân cô ướt nhẹp mồ hôi, sức cùng lực kiệt như vừa được vớt từ dưới sông lên, bộ dáng thoi thóp nửa sống nửa chết, nhìn đáng thương vô cùng.

Dù vậy cũng phải cố gắng vượt qua thôi. Vì phải đủ chín mươi tám ngày mới có thể khỏi bệnh

Trong khoảng thời gian này, Văn Trạch Tài hạn chế, không thường xuyên sang đó thăm hỏi, mà tiếp tục tập trung vào công việc ngoài tiệm đoán mệnh. Anh nỗ lực kiếm tiền không phải vì ham muốn vật chất mà là để có thêm nhiều sự lựa chọn tốt hơn và đảm bảo một cuộc sống ấm no đủ đầy cho vợ con.

Mở tiệm chưa bao lâu thì có một người đàn ông ăn vận sạch sẽ dắt một người phụ nữ nom khắc khổ, tang thương tiến vào. Hoá ra là vợ chồng Giả Quốc Khánh trở lại cảm ơn: “Lúc trước nghe lời đại sư, tôi đi thẳng một đường xuống phía Nam, cứ dọc theo bờ sông mà đi, tuyệt đối không bước chân qua cầu. Quả nhiên tôi tìm thấy vợ tôi thật rồi này.”

Giả Quốc Khánh tươi cười nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh. Rất tiếc, cô ấy chưa tỉnh táo nên chỉ đáp lại chồng bằng ánh mắt trống rỗng, vô hồn.

Tuy vậy Giả Quốc Khánh chẳng lấy làm buồn, ngược lại tinh thần rất phấn chấn vui vẻ: “Tôi sẽ cố gắng kiềm tiền để chữa bệnh cho cô ấy. Đợi cô ấy khỏi rồi, chúng tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, cùng nhau tìm lại những tháng ngày hạnh phúc đã mất. Văn đại sư, giờ thầy có thể nhận lễ tạ rồi chứ?”

Nói đoạn, Giả Quốc Khánh lấy chiếc vòng tay bảo bối ra. Lưu lạc Nam Bắc, trải qua không biết bao gian truân vất vả nhưng anh ấy vẫn giữ kỹ chiếc vòng, không hề xước xác dù chỉ một chút.

Bất ngờ thay, Văn Trạch Tài vẫn từ chối: “Tâm ý của anh chính là món quà tạ lễ ý nghĩa nhất. Tôi hy vọng lần sau quay lại đây, sẽ nhìn thấy nụ cười của cả hai vợ chồng.”

“Văn đại sư…tạ ơn ngài…tạ ơn ngài…” Giả Quốc Khánh xúc động hồng hồng khóe mắt, rồi dắt vợ ra về.

Đúng là “đạo nào bằng đạo phu thê. Tay ấp, má kề, sinh tử có nhau.”

Cuối cùng hai người họ cũng được trùng phùng, nhìn họ sóng vai cùng bước, tay trong tay quên đi đau thương, Triệu Đại Phi cũng cảm thấy vui lây: “Sự phụ thật là một người thiện tâm!”

Văn Trạch Tài đạm nhiên không đáp, tiếp tục bận việc của mình.

===

Gần đây tiệm có vẻ vắng khách, Văn Trạch Tài định bụng mấy hôm nữa sẽ đóng cửa tạm nghỉ để đi xem nhà. Ngờ đâu trước đó một ngày, liền có một vị khách xộp ghé quán, tuyên bố muốn bao trọn Văn Trạch Tài một thời gian để đi tìm nơi an nghỉ cho cha hắn.

Cũng là tìm đất xây mộ nhưng trường hợp này không giống với trường hợp của ông Dương, người làm nghề mai táng ở dưới quê. Lần này, chủ nhân của ngôi mộ vẫn còn sống.

“Cha tôi nóng tính, thích bắt bẻ người khác, nói chuyện lại thẳng thắn không kiêng dè, thế nên nếu có chỗ nào đắc tội mong đại sư bỏ quá cho” Đặng Trường Thanh khéo léo chắn đón trước.

Vị khách trên bốn mươi tuổi, có vẻ thông tỏ sự đời và rất hiếu thuận. Nhưng xem qua cách hắn ta đối xử với vợ con khiến Văn Trạch Tài chợt nhớ đến thuật ngữ “mama’s boy” nổi đình nổi đám ở thời hiện đại, dùng để chỉ những người đàn ông không chịu lớn, chỉ thích bám rịt lấy mẹ, phụ thuộc quá mức vào mẹ trong khi đang ở độ tuổi trưởng thành, cần phải tạo dựng cuộc sống riêng độc lập.

À quên, mẹ của Đặng Trường Thanh đã mất từ khi hắn còn rất nhỏ, thành thử trường hợp này nên đổi thành papa’s boy thì có vẻ hợp lý hơn.

Nhưng dù có là gì đi chăng nữa, thì khổ nhất cũng là vợ con hắn thôi. Thử hỏi một người chồng người cha nhu nhược, yếu đuối như vậy làm sao có thể bảo vệ được ai, làm sao có thể làm chỗ dựa cho ai?!

Cha hắn, ông Đặng năm nay đã bảy mươi ba tuổi. Theo lời ông ta kể, Đặng Trường Thanh là út ít trong nhà, đồng thời cũng là đứa duy nhất còn sống sót nên được thương yêu cưng chiều hết mực, thậm chí hận không thể đặt trong lòng bàn tay mà cung phụng, chở che.

Tuổi cao sức yếu, ông Đặng cảm thấy thời gian của mình sắp cạn đâm ra càng lo lắng cho thằng con trai nhiều hơn. Sợ con sống khổ sở, ông bèn nghĩ ra cách thỉnh thầy bói giúp mình lựa chọn một vị trí huyệt mộ thật tốt với hy vọng mang lại hồng phúc cho con cháu đời sau.

“Ông thuộc mệnh Kim, theo thuyết ngũ hành Thổ sinh Kim, Kim sinh Thuỷ, thế nên phương hướng tốt nhất để xây mộ chính là Tây Nam” Thấy đối phương chăm chú lắng nghe, Văn Trạch Tài liền tiếp tục: “Muốn hậu nhân tài vận hanh thông thì mồ mả của ông phải cùng phương hướng với mộ phần của tổ tiên. Chỉ có như vậy mới đảm bảo con cháu một đường thuận lợi, của cải sung túc.”

“Thuận lợi sung túc…” Ông Đặng nheo nheo cặp mắt vẩn đục, ráo riết truy vấn: “Nhiều không?”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Cái này còn phải xem năng lực của hậu nhân. Người có năng lực càng lớn tự khắc của cải làm ra càng nhiều!”

Ông Đặng gật gù rồi không nói gì nữa.

Văn Trạch Tài nhìn sang Đặng Trường Thanh. Đặng Trường Thanh liền dỗ dành cha: “Cha à, hôm nay cũng muộn rồi hay là cha đi nghỉ sớm đi, ngày mai chúng con sẽ lên núi tìm huyệt mộ.”

Ngày hôm sau, hai thầy trò Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi theo anh Đặng lên núi.

Nhớ rõ ba điều cổ nhân đã dạy, thứ nhất không đặt mộ ở nơi nước tù nước đọng vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến sinh khí của cả gia đình, dẫn dụ xui xẻo vận hạn kéo đến. Thứ hai, không đặt huyệt mộ ở nơi không bằng phẳng, mặt đất lồi lõm, hình dáng kỳ dị, đất đá khô cứng hoặc trên đồi dốc đứng đơn độc. Và thứ ba là tuyệt đối tránh những chỗ đã có người hạ táng rồi hoặc có xương thú như voi, trâu, bò, lợn…Nếu phạm phải, con cháu sẽ bị bệnh nan y và chết trùng tang liên tục trong vòng ba năm liên tiếp. Dọc đường đi, Văn Trạch Tài cẩn thận né tránh hết.

Đi mãi đi mãi, ước chừng mấy tiếng đồng hồ sau, anh mới dừng chân và nói: “Tìm thấy rồi, chỗ này núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp cao thấp nối tiếp nhau, phong thuỷ đẹp, long mạch cực tốt, còn mang cả long sơn tướng.”

“Long sơn là tướng gì hả sư phụ?” Triệu Đại Phi thở hồng hộc, vừa quệt ngang quệt dọc cái cổ ướt đầm đìa mồ hôi vừa nhăn nhó hỏi.

“Lời sao ý vậy”, Văn Trạch Tài chỉ vào ngọn núi nằm phía đối diện, “Con nhìn kìa, đầu rồng ở chân núi, thân rồng uốn lượn giữa không trung, có phải rất giống dáng thanh long say ngủ không?”

Triệu Đại Phi nheo mắt quan sát rồi trầm trồ thích thú. Công nhận, càng nhìn càng thấy giống thật, hình dạng dãy núi y xì một con rồng xanh đang ngủ.

Đứng bên cạnh, Đặng Trường Thanh không mấy hứng thú lắm mà chỉ chăm chăm vào chuyện mình quan tâm: “Đại sư, long sơn tướng này thực sự tốt sao?”

Văn Trạch Tài giải thích: “Long mạch trường phúc trạch trường, long mạch đoản phúc trạch đoản, vì để bảo vệ cho long mạch, người ta thường chọn vị trí sống lưng làm huyệt mộ. Đi, chúng ta qua tận nơi kiểm tra kỹ hơn vị trí sống lưng của nó.”

Ba người lại lục tục kéo nhau đi, trèo đèo lội suối thêm một tiếng rưỡi nữa mới đặt chân tới chỗ cần đến.

Nơi đây tương đối bằng phẳng, sườn núi xung quanh thoai thoải vững chãi chứ không phải dốc đứng cheo leo, nguy hiểm. Rất hợp ý Văn Trạch Tài.

“Chỗ này rất đẹp, lưng tựa núi, mặt hướng thuỷ, người sống có huyệt an táng, người chết có chỗ rộng rãi để quỳ lạy, bái tế. Có thể nói là vẹn toàn. Anh Đặng, vị trí tôi đã chọn xong rồi, còn lại quyết định như nào tuỳ vào gia đình.”

Đặng Trường Thanh vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, đắn đo không biết rốt cục nơi này đã là tốt nhất hay chưa. Ngẫm nghĩ lâu thật là lâu, hắn cũng không thể đưa ra câu trả lời là đồng ý hay cự tuyệt, mà chỉ nói: “Để tôi về hỏi lại cha tôi cái đã, sau đó sẽ bàn bạc với đại sư sau.”

Biết ngay mà, Văn Trạch Tài chẳng lấy làm bất ngờ vì anh đã lường trước được rồi!

Trở lại Đặng gia, thầy trò Văn Trạch Tài phát hiện Đặng Trường Thanh không chỉ thỉnh bọn họ, mà còn mời rất nhiều các đại sư khác nữa.

Triệu Đại Phi tức giận vô cùng nhưng Văn Trạch Tài vẫn thản nhiên mỉm cười: “Chúng tôi đã xem xong, vui lòng thanh toán giúp!”

“Thanh toán?” Đặng Trường Thanh sửng sốt trợn trừng mắt, “Nhưng nhà tôi chưa quyết định là chọn vị trí nào mà!”

Văn Trạch Tài mỉm cười: “Vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm xem xét, còn lại lựa chọn thế nào là việc của nhà anh. Hơn nữa ở đây đông thầy thế này, không lẽ bắt chúng tôi ở lại Đăng gia ngồi chờ mười ngày nửa tháng hay sao?”

Lúc này, ông Đặng trống quải trượng đi ra, sẵng giọng chỉ đạo: “Trả tiền, tiễn khách!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!