[Dịch] Thập Nhật Chung Yên

/

Chương 123: Xuất phát

Chương 123: Xuất phát

[Dịch] Thập Nhật Chung Yên

7.274 chữ

19-10-2024

"Trở về rồi!" Sắc mặt Sở Thiên Thu biến đổi, vội vàng chạy tới.

Tuy Sở Thiên Thu có một vài khuyết điểm nhỏ, nhưng có vẻ hắn rất coi trọng đồng đội.

Trương Sơn mở cổng trường, chiếc xe từ từ đi đến khu vực trung tâm.

Vân Dao là người đầu tiên mở cửa xe, vội vàng chạy xuống: "Chết tiệt chết tiệt chết tiệt... Toàn là "sâu kiến"... Hù chết tôi rồi..."

"Vân Dao!" Sở Thiên Thu tiến lên hỏi, "Thế nào? Tìm thấy Tiểu Niên chưa?"

"Chưa." Vân Dao bực bội đứng dậy, "Chúng tôi đã tìm thấy chiếc taxi mà Tề Hạ nói, trên đó có ảnh của Tiểu Niên, nhưng cô ấy không có ở đó."

"Không có ở đó?"

Sở Thiên Thu sững sờ.

"Tề Hạ... Anh thực sự gặp Tiểu Niên ở đó sao?" Sở Thiên Thu hỏi.

"Anh nói xem?" Tề Hạ cau mày, "Trên xe có giấy phép hành nghề và ảnh của người phụ nữ đó, chẳng lẽ tôi bịa chuyện sao?"

"Thật kỳ lạ." Vân Dao gật đầu, "Tại sao taxi của Tiểu Niên lại xuất hiện ở "Vùng đất tận cùng"? Đây cũng không phải là "hồi hưởng” của cô ấy."

Sở Thiên Thu cúi đầu trầm ngâm một lúc, nói: "Dù sao đi nữa, chúng ta gần như có thể chắc chắn Tiểu Niên vẫn còn sống ở "Vùng đất tận cùng", chỉ cần chúng ta kiên trì thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy cô ấy."

Kim Nguyên Huân và Kính Cận cũng xuống xe, có vẻ cả hai đều mệt mỏi.

"Mọi người vất vả rồi." Sở Thiên Thu mỉm cười nói, "Hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi, những người còn lại sẽ hành động."

"Sao có thể như vậy được?" Vân Dao quả quyết lắc đầu, "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và Tề Hạ chiến đấu cùng nhau, dù có mệt đến đâu tôi cũng phải kiên trì."

"Cái gì?" Tề Hạ sững sờ, "Chiến đấu cùng tôi?"

"Đúng vậy." Vân Dao gật đầu, "Đây là quy tắc của "Thiên Đường Khẩu", tôi sẽ dẫn các anh tham gia trò chơi, kiểm tra năng lực của các anh."

Lúc này Sở Thiên Thu ghé sát vào tai Tề Hạ, nhỏ giọng nói: "Tôi xin nói trước, trước đây không có quy tắc này."

Tề Hạ nghe xong vẻ mặt bất đắc dĩ, hỏi: "Vậy đồng đội của tôi thì sao? Họ sẽ được sắp xếp như thế nào?"

"Anh muốn tự sắp xếp cũng được." Sở Thiên Thu trả lời, "Nếu không có yêu cầu đặc biệt gì, tôi sẽ để họ tham gia một số trò chơi "cấp Nhân", một số đã có hướng dẫn đầy đủ, có thể tiến hành "cược mạng" rồi."

"Tôi có thể tự sắp xếp?" Tề Hạ gật đầu đầy ẩn ý, "Trong đội có một người phụ nữ tên Tiêu Nhiễm, tâm tư kính đáo và dịu dàng hữu lễ. Còn có một người đàn ông tên Triệu Hải Bác, hắn cực kỳ thông minh đại công vô tư. Tôi hy vọng có thể sắp xếp cho hai người này tham gia vào một trò chơi trốn thoát kiểu "Nhân Thố", tôi sẽ vẽ bản đồ cho anh."

"Không vấn đề gì." Sở Thiên Thu gật đầu, "Anh hiểu rõ các thành viên của mình hơn tôi, tôi sẽ nghe theo đề nghị của anh, sắp xếp cho họ tham gia."

Tề Hạ mượn giấy bút từ Vân Dao, vẽ một bản phác thảo đại khái rồi đưa cho Sở Thiên Thu.

"Những người khác thì sao?" Sở Thiên Thu nhận bản đồ xông liền hỏi, "Còn ai cần được quan tâm đặc biệt không?"

"Hình như không còn ai nữa, nhưng xin hãy đảm bảo an toàn cho những người khác."

"Được." Sở Thiên Thu đồng ý.

"Vậy còn chúng tôi thì sao?" Tề Hạ hỏi, "Chúng tôi tham gia trò chơi với tư cách là "Thiên Đường Khẩu", có gì cần lưu ý không?"

"Không có gì." Sở Thiên Thu cười, "Các anh cứ hành động theo ý mình, nhưng "Thiên Đường Khẩu” Có một quy định bất thành văn, đó là đưa thi thể của tất cả các đồng đội về trường, an táng thống nhất. Tôi không cho phép bạn bè của tôi bị phơi thây ngoài đồng."

"Được, tôi biết rồi." Đây là một chủ đề rất nặng nề, Tề Hạ không phản đối.

Sở Thiên Thu gật đầu, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Vân Dao, nói: "Vân Dao, đây là lịch trình trò chơi của em hôm nay, tiện thể làm luôn nhé."

"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức cùng với Tề Hạ." Vân Dao nói.

Tề Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu muốn ra ngoài hành động, tôi phải mang theo cái gã không mặc quần áo bên cạnh này."

Kiều Gia Kình lúng túng khoanh tay, cười với mọi người: "Vậy tôi có thể đi mặc quần áo trước được không?"

Thấy Kiều Gia Kình vội vàng chạy đi, Vân Dao cười nói: "Người đó thật dễ thương."

Tề Hạ liếc nhìn Vân Dao, hỏi: "Cô muốn mang ai theo? Chỉ ba chúng ta hành động thôi sao?"

"Tôi có thể mang theo ai chứ?" Vân Dao tủi thân nhìn mấy người đàn ông bên cạnh, "Kính Cânh và Kim Nguyên Huân không thích nói chuyện với tôi, Sở Thiên Thu lại phải ở đây trấn giữ, anh nói xem, một idol xinh đẹp như tôi, sao lại thành ra thế này?"

"Hả? Chị, em có bao giờ không nói chuyện với chị đâu..." Kim Nguyên Huân giật mình.

"Anh xem." Vân Dao chỉ vào Kim Nguyên Huân nói với Tề Hạ, "Nghe thấy người này gọi tôi là gì không? Cậu ta gọi tôi là "chị", thà rằng không nói chuyện với tôi còn hơn."

"Em..." Kim Nguyên Huân sững sờ, vốn không giỏi ăn nói nên xem ra hắn không đối phó được với Vân Dao.

Lúc này Kính Cận cũng cười trừ nói: "Cô Vân, tôi cũng không phải là không nói chuyện với cô, chỉ là chúng ta thật sự không có chung chủ đề."

"Anh nghe đi." Vân Dao vỗ vai Tề Hạ, "Hai chữ "Cô Vân" thật là vang dội, tôi đã hai mươi năm rồi không nghe thấy cách gọi này."

Tề Hạ bất lực thở dài: "Nghe xem ra cô không muốn nói chuyện với họ, chứ không phải họ không nói chuyện với cô."

"Cũng như nhau thôi." Vân Dao lấy ra một thỏi son thoa lên môi, "Dù sao thì tôi và hai người họ cũng chẳng nói chuyện với nhau."

Hai người đàn ông thật thà bị Vân Dao nói đến mức ngồi không yên, khiến Sở Thiên Thu cũng không biết làm thế nào.

Lúc này Tề Hạ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề - tại sao Vân Dao có thể trở thành nhân vật số hai của "Thiên Đường Khẩu"?

Cô mạnh hơn hầu hết mọi người ở đây sao?

Chẳng mấy chốc, Kiều Gia Kình đã mặc quần áo xong, đi xuống lầu. Điều khiến Tề Hạ ngạc nhiên là có một người đi theo sau hắn - Điềm Điềm.

"Chuyện gì vậy?" Tề Hạ hỏi nhỏ.

"Ờ... Để cô ấy tự nói với anh đi." Kiều Gia Kình gãi đầu, khó nói.

"Hai người định ra ngoài tham gia "trò chơi" à?" Điềm Điềm hỏi.

"Đúng vậy."

"Cho tôi đi cùng." Điềm Điềm nói với vẻ mặt khó xử, "Tôi không thể ở lại đây, nơi này không chứa được tôi."

"Chuyện này..." Tề Hạ lập tức hiểu ý của Điềm Điềm nhưng không đồng ý ngay.

Điềm Điềm luôn nghĩ rằng không ai ở đây coi trọng cô, cho nên cô sẽ theo bản năng dựa dẫm vào Tề Hạ và Kiều Gia Kình.

Người phụ nữ đáng thương này không có ham muốn sinh tồn, rất có thể cô sẽ chết trong trò chơi.

Mặc dù cả hai không thân thiết lắm, nhưng Tề Hạ hy vọng cô sẽ sống tốt. Cuộc đời cô đã rất khó khăn rồi, không cần phải tiếp tục hành hạ bản thân nữa.

"Không tiện cũng không sao." Điềm Điềm dường như nhận ra tình thế khó xử của Tề Hạ, bèn đổi giọng, "Tôi tự ra ngoài đi dạo, biết đâu lại mang "Đạo" về cho mọi người."

Nói xong, cô sờ soạng túi rồi nhìn Tề Hạ: "Có thể cho tôi mượn một "Đạo" không?"

Tề Hạ chỉ có một "Đạo", nhưng hắn không muốn đưa cho Điềm Điềm, "Đạo" này sẽ làm hại cô.

"Thôi vậy... Cô đi cùng chúng tôi." Tề Hạ lắc đầu nói, "Nếu có được "Đạo", tôi sẽ chia cho cô một phần."

"Thật sao..." Nghe câu này, Điềm Điềm không vui lắm, Tề Hạ biết cô không muốn "Đạo", chỉ muốn một lý do chính đáng để gia nhập đội, "Nếu vậy, tôi phải nói trước với anh, tôi hành động cùng các anh chỉ vì "Đạo", các anh không cần tin tưởng tôi..."

"Được, tôi biết rồi." Tề Hạ gật đầu rồi nhìn Vân Dao, "Idol, ba chúng ta nghèo rớt mồng tơi, cô chắc chắn muốn đi cùng chúng tôi chứ?"

"Tề Hạ, hôm nay tôi sẽ cho anh cảm nhận thế nào là được phú bà bao nuôi." Vân Dao vỗ vỗ túi xách của mình, "Hôm nay tôi mời vé vào cửa, anh chỉ cần cung cấp "bộ não” Là được."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!