Chương 367 : Cách hắn xa một chút

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

20.234 chữ

04-12-2022

"Ta không sao, ta không sao, sao dám làm phiền quý sai nha đưa tiễn, kính xin ngài dừng bước."

Vừa mới ăn 20 gậy, Giang Văn khập khiễng đi ra cửa, nhưng trên mặt dào dạt hưng phấn. Thời điểm đi qua bên cạnh Hàn Nghệ, gã còn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả chào một tiếng, tuy gã cũng không biết Hàn Nghệ là ai.

Thế này giống như người đã ăn 20 gậy chỗ nào hả?!

Hàn Nghệ mỉm cười gật đầu, hắn đã thấy đủ loại người, nên hiểu rất rõ trong lòng Giang Văn lúc này. Hôm nay đối với Giang Văn mà nói, đích thật là một ngày đáng để vui vẻ. Bởi vì chủ nợ của gã đã chết rồi, hơn nữa là tai ương diệt môn, như vậy tiền nợ của gã dĩ nhiên là không cần phải trả rồi. Đối với dân cờ bạc, chỉ có 20 gậy thì tính là cái gì, hơn nữa hình phạt Đường triều cũng không nặng, 20 gậy còn phải là đánh từ lưng xuống tới bắp chân, sẽ không tạo thành tổn thương quá nghiêm trọng.

Giang Văn vừa mới đi không lâu, thì lại nghe được một tiếng khóc sướt mướt, Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, thì đúng là thê tử Ngô thị của Lã Thắng. Khi Ngô thị đi qua trước mặt Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đột nhiên hô: "Lã phu nhân."

Ngô thị quay đầu nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu tương lai cuộc sống của cô gì khó khăn, thì có thể tới Phượng Phi Lâu tìm một người tên là Trà Ngũ, cứ nói là Hàn Nghệ bảo cô tới đó."

Ngô thị sửng sốt, nói: "Ngươi là?"

Hàn Nghệ cũng không có nhiều lời, nói thẳng: "Dù sao nếu cuộc sống của cô không chịu nổi nữa, thì hãy cứ đi Phượng Phi Lâu tìm Trà Ngũ."

Ngô thị ngơ ngẩn gật đầu, thấy Hàn Nghệ vẻ mặt bình thản, cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, đi ra khỏi quan nha.

"Ha ha! Hàn Ngự sử tâm địa thiện lương, Tiết mỗ thật sự là bội phục không thôi a!"

Ngô thị mới vừa đi, Tiết Giai liền đi tới cười ha hả.

Hàn Nghệ chắp tay cười khổ nói: "Tiết Huyện lệnh nói quá lời. Ta chẳng qua là thấy bọn họ cô nhi quả phụ quá đáng thương. Hơn nữa việc Ngô thị tới đây làm chứng, tuy nói là hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể nói là cử chỉ sáng suốt. Thế nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy, ta nghĩ sau này cuộc sống của cô ta chắc chắn sẽ không quá tốt, gặp được thì chính là duyên phận, có khả năng thì giúp đỡ một chút thôi."

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt của hắn bất giác hiện lên chút đau thương nhàn nhạt.

Một chút đau thương này chính là bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng hắn, bởi vì kiếp trước hắn đã trải qua nó. Thế nên sự cực khổ xung quanh rất dễ khiến hắn đồng cảm. Nếu không phải tình cờ gặp thì quên đi, còn nếu đụng phải, có khả năng giúp hắn nhất định sẽ giúp. Hắn cũng không biết vì sao lại thế. Nhớ ngày trước khi ở Dương Châu, không phải hắn cũng cho lão đầu nợ tiền Vương Bảo kia 100 văn tiền sao, phải biết đó là thời điểm hắn nghèo nhất, huống chi là hiện tại.

Tiết Giai sửng sốt, thầm gật đầu vài cái. Tuy nói hành động này của Ngô thị là đúng, là đại biểu cho chính nghĩa. Nhưng phải biết đây là một xã hội nam quyền, thê tử chỉ nhận trượng phu, cho dù trượng phu thật sự phạm vào trọng tội, thì nhất định cũng sẽ bị chê trách. Nhưng mà sự chê trách này đối với một quả phụ, có thể chính là trí mạng. Cho nên không khỏi đánh giá lại Hàn Nghệ một phen, thầm nghĩ, kẻ này thật sự chưa đầy 20 sao, cười nói: "Cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Đúng rồi, làm sao ngươi biết Hoàng Hoành biết được hết thảy chuyện này vậy?"

"Đoán thôi!"

"Đoán thôi?"

Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Trước đó khi ta đi qua nhà tù gặp mấy tên lừa đảo, thì đột nhiên phát hiện Hoàng Hoành co rút trong góc, hai tay ôm người run bần bật. Căn cứ kinh nghiệm quan sát trước đây của ta, bình thường chỉ có sau khi phải chịu sự đe dọa cực lớn, thì mới xuất hiện loại bệnh trạng này. Vì thế ta liền thuận miệng hỏi một câu, biết được không ngờ y là vi phạm cấm tiêu, vi phạm cấm tiêu mặc dù tội cũng không nhỏ, nhưng cũng không tính là tội quá lớn, không đến mức làm cho người ta sợ hãi như vậy.

Hơn nữa, nếu y không có sự chuẩn bị, thì y cũng không dám vi phạm cấm tiêu. Bất quá thế sự không có gì tuyệt đối, lúc ấy ta thật ra cũng không có hỏi nhiều, nhưng khi ta tới công đường biết được vụ án mạng này chính là xảy ra ở phường Tượng Bình gần sát phường Vĩnh Yên, rồi ta lại thấy Giang Văn cũng không giống như là đang nói dối, thì bất giác nhớ tới Hoàng Hoành, chẳng qua là khi đó ta nghĩ đến khả năng Hoàng Hoành chính là hung thủ, chứ không nghĩ đến bên trong lại còn có nhiều chuyện ẩn khuất như vậy."

Tiết Giai nghe vậy gật đầu liên tục, cảm kích nói: "May mà hôm nay có ngươi, bằng không ta... ta thật sự sai lầm rồi!"

Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện này cũng không cần cảm tạ ta, nếu không có Tiết Huyện lệnh lòng mang nhân nghĩa, định cho mấy tên lừa đảo kia một cơ hội hối cải làm người, rồi cho phép ta đi xem mấy tên phạm nhân kia, thì ta cũng không nhìn thấy được Hoàng Hoành, vậy thì cho dù ta muốn giúp, cũng không giúp được. Đây đều là Tiết Huyện lệnh dùng nhân nghĩa đổi lấy, bởi vậy có thể thấy được, hảo tâm chắc chắn sẽ có hảo báo."

Tiết Giai bị hắn nói vậy có chút đỏ mặt, liên tục xua tay nói: "Được rồi, được rồi, bản quan chỉ có một chút thiện niệm, không tính là cái gì, ngươi cũng đừng ở đây nịnh ta nữa."

Dừng một chút, ông ta lại nói: "Đúng rồi, còn mấy tên lừa đảo kia, ý ngươi thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Ta vừa mới nói chuyện với bọn họ, bọn họ thật sự cũng rất đáng thương, hơn nữa ở Vụ Châu bọn họ đã không còn bất kỳ thân nhân nào, ta sợ cho dù bọn họ trở về, cũng không biết nên đối mặt thế nào với những thứ đã qua, đó là nơi khiến bọn họ thương tâm."

Tiết Giai nghe vậy có chút hoang mang, nói: "Vậy ngươi nói phải làm như thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Nếu không thì như vầy đi, dù sao lúc trước chúng ta đã dàn xếp ổn thoả, hơn nữa cũng không có gây ra động tĩnh gì, việc này có lẽ đã sớm bị người ta quên mất rồi, vậy dứt khoát chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, để bọn họ tới Phượng Phi Lâu của ta, làm công giúp ta mấy việc khổ cực, coi như là trả lại cho ta khoản nợ kia. Dù sao lúc trước ta cũng là phí một số tiền lớn như thế, nếu như ngươi thả bọn họ đi rồi, tương đương với việc ta chẳng được gì cả,. Hiện giờ vừa cho bọn họ kế sinh nhai, ta lại được bồi thường, một công đôi việc."

Tiết Giai nghe vậy hai mắt sáng ngời, nói: "Như thế rất tốt, như thế rất tốt, cứ theo ý ngươi nói đi, hôm nay ngươi dẫn bọn họ đi luôn chứ?"

Hàn Nghệ khoát tay nói: "Hôm nay thì thôi đi, cứ để bọn họ ở trong này hai ngày, bỏ đói bọn họ mấy bữa, cũng là để cho bọn họ ăn chút giáo huấn."

Tiết Giai cười ha hả nói: "Được, việc này làm như ngươi nói."

Hai bên bàn chuyện trong chốc lát, Hàn Nghệ liền cáo từ, hắn còn rất nhiều việc phải làm, hôm nay tới đây đã tốn không ít thời gian, vượt xa dự tính của hắn.

Tương tự, khác với lần đầu tiên, lần này Tiết Giai tự mình đưa hắn ra cửa phủ nha, và nhìn hắn rời khỏi, có thể nói là lễ ngộ cực cao. Đây là việc nên làm, bởi vì hôm nay Hàn Nghệ đã giúp ông ta một đại ân, ông ta không dám tưởng tượng nếu hôm nay không mời Hàn Nghệ đến, thì sẽ phát sinh cảnh tượng thế nào.

"Kẻ này quả thật không đơn giản a!"

Tiết Giai nhìn bóng lưng Hàn Nghệ đi xa, tự mình lẩm bẩm.

Liễu chủ bộ đứng bên cạnh nói: "Đúng vậy, kẻ này thật sự có chút năng lực."

"Có chút năng lực?"

Tiết Giai quay đầu lại nhìn Liễu Chủ bộ, cười nói: "Ta thấy là rất có năng lực mới đúng!"

Liễu Chủ bộ nói: "Là sao ạ?"

Tiết Giai không đáp mà hỏi ngược lại: "Liễu Chủ bộ, ngươi cũng đã ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, hẳn là rất hiểu cách làm người của Tiết mỗ ta, ngươi cũng biết Tiết mỗ ta làm quan được đánh giá thế nào không?"

Liễu Chủ bộ nói: "Cẩn thận, ổn trọng, tinh tế."

Tiết Giai gật gật đầu, nói: "Nhưng kẻ này còn cẩn thận và tinh tế hơn so với ta, hắn luôn có thể chú ý tới một vài tình tiết nhỏ bé không đáng kể. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, hắn đã có thể nghĩ đến Hoàng Hoành có thể liên quan đến vụ án này. Mặt khác, hắn còn nghĩ xa hơn chúng ta ở một vài sự việc. Khi ta còn đang khiếp sợ với lời khai của Hoàng Hoành, thì hắn đã nghĩ đến việc người nhà Lã Thắng. Khi ta nghĩ đến việc đối đãi khoan dung với Ngô thị là đã xem như đại công cáo thành, thì hắn lại nghĩ đến về sau Ngô thị có bị người đời chê trách hay không. Không, có lẽ từ lúc hắn biết Lã Thắng là hung thủ giết người, thì cũng đã nghĩ đến điểm này. Người khác lăn lộn trong quan trường hơn 10 năm, có thể làm được việc đi một bước nhìn trước ba bước, thì đã là rất lợi hại rồi. Mà hắn dường như khi mới đi ra bước đầu tiên, thì đã nghĩ đến bước cuối cùng rồi.

Không chỉ có thế, hắn mới nhiêu đó tuổi, mà đã có được trí tuệ như vậy, nếu đổi lại là người khác, sẽ không có chuyện tha thứ cho mấy tên lừa đảo kia đâu. Người như vậy thật sự là rất khó gặp. Trước kia ta cũng cho là hắn có thể được làm quan, hoàn toàn là dựa vào kịch nói và mấy lời a dua nịnh nọt, nhưng hiện giờ xem ra, tuyệt đối không phải như thế. Cho dù ngày sau hắn có lên làm Tể tướng, thì ta cũng sẽ không có bất kỳ kinh ngạc gì đối với chuyện này."

Liễu Chủ bộ nghe vậy cả kinh, đây là đánh giá cao tới cỡ nào chứ?!

Hộ Bộ Thượng Thư phủ.

Phòng khách to như vậy, nhưng trang hoàng lại ít đến thương cảm, bởi vậy có vẻ rất trống trải. Một chiếc lư hương nhỏ bằng đồng đang phả ra làn khói xanh lượn lờ, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, ấm áp cả người.

Ở giữa gian phòng khách, có một tấm thảm thật dày, trên mặt thảm bày một cái bàn thấp, trên bàn thấp có một bàn cờ, hai màu đen trắng rõ ràng.

Một vị lão giả đang mặc áo vải xám ngồi ở bên cạnh bàn, đang tự đánh cờ với mình.

Lão giả này chính là Hộ Bộ Thượng Thư Cao Lý Hành.

Quan viên thời sơ Đường, kỳ thật đều rất tiết kiệm, bởi vì thời kỳ Trinh Quán quốc gia cực kỳ nghèo, Hoàng đế cũng đi đầu tiết kiệm. Làm thần tử bất kể có nguyện ý hay không, thì đương nhiên cũng phải làm theo vậy. Dần dà, điều này dưỡng thành thói quen tiết kiệm. Mãi đến thời kỳ Đường Huyền Tông, quan viên Đường triều mới bắt đầu xa xỉ.

Qua một lát, bỗng nhiên một quản gia trung niên từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: "Lão gia, Đới Thị lang ở ngoài cửa cầu kiến, nói là nghe lão gia bị bệnh, nên đến thăm lão gia."

Cao Lý Hành trầm mặc không nói gì, hai ngón tay cầm quân cờ bỗng dừng ở trên bàn, nhìn bàn cờ trầm tư.

Quản gia kia cũng không dám quấy rầy Cao Lý Hành, chỉ cung kính đứng chờ ở một bên.

Qua thêm một hồi, Cao Lý Hành mới nói: "Cho hắn vào đi."

"Dạ."

Một lát sau, chỉ thấy Đới Kế mang theo một chút lễ vật đi vào, ông ta biết Cao Lý Hành không thích cái trò này, bình thường người đến tặng lễ, ngay cả cửa cũng không được vào. Cao gia người ta là danh môn vọng tộc, trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng tới thăm người bệnh, mang một chút lễ vật nhỏ, là để tỏ tâm ý, đây là cấp bậc lễ nghĩa, Cao Lý Hành dĩ nhiên sẽ không nhiều lời.

Đới Kế bước nhanh tới trước, khom người nói: "Hạ quan nghe nói Thượng thư bị bệnh nhẹ, nên tới đây thăm."

Cao Lý Hành liếc nhìn Đới Kế, cười khổ một tiếng, thở dài: "Ngồi đi."

"Vâng."

Đới Kế cũng không dám đi dép lên thảm, mà là ngồi ở bên phải cái bàn thấp. Quản gia kia lập tức đem trà và trái cây dâng lên, rồi lập tức lui xuống.

Cao Lý Hành cũng không vội mở miệng, vẫn còn tự đánh cờ đến quên cả trời đất.

Đới Kế liếc nhìn Cao Lý Hành, thấy người này sắc mặt hồng nhuận, quả thật không giống như là một người bị bệnh, nhưng vẫn nhìn ông ta chơi cờ một mình, mặt có hơi ngượng nghịu, trôi qua một lát, ông ta mới nói: "Thượng thư, thân thể của ngài đã tốt hơn chút nào chưa?"

Cao Lý Hành không thèm đưa mắt nhìn ông ta, cười ha hả nói: "Ta có sinh bệnh hay không, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra sao?"

Đới Kế nghe vậy sửng sốt, nói: "Điều này...điều này, hạ quan nghe nói Thượng thư ngài báo nghỉ bệnh, ở nhà tĩnh dưỡng."

Cao Lý Hành thở dài: "Ta giả bệnh còn không phải là vì trốn các ngươi sao, chỉ là ta không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi."

Đới Kế mờ mịt nói: "Trốn hạ quan? Lời này... lời này của Thượng thư là sao ạ?"

Cao Lý Hành vừa quan sát thế cục bàn cờ, vừa nói: "Cái này thì ngươi phải tự hỏi chính mình rồi, hôm nay vì sao ngươi lại đến đây?"

Sắc mặt Đới Kế cứng đờ, qua hết nửa ngày mới ngượng ngùng nói: "Không dám giấu diếm, hôm nay hạ quan tới là vì có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Thượng thư."

Cao Lý Hành nói: "Có phải là về chuyện Hàn Nghệ không?"

Đới Kế gật đầu lia lịa nói: "Ngày ấy ở trên đại điện, Thượng thư để hạ quan ra mặt buộc tội Hàn Nghệ, hạ quan vô năng, không thể buộc tội được Hàn Nghệ, ngược lại biến thành Hộ bộ chúng ta mất hết mặt mũi, hạ quan thật sự là thẹn với tín nhiệm của Thượng thư. Nhưng việc này chúng ta cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua, bằng không mà nói, mặt mũi của Thượng thư ngài để ở đâu chứ."

Cao Lý Hành cười nói: "Vậy theo ý ngươi, chúng ta phải làm thế nào?"

Đới Kế nói: "Nếu Thượng thư tin tưởng hạ quan, việc này cứ giao cho hạ quan xử lý, hạ quan đảm bảo sẽ khiến Hàn Nghệ ăn đủ."

Cao Lý Hành đột nhiên nhìn chằm chằm Đới Kế, cười ha hả vài tiếng, nói: "Mỗ Thăng à, không phải ta đề cao sĩ khí người khác, diệt uy phong quân mình, nhưng việc này nếu thật sự để ngươi đi làm, thì sẽ chỉ làm cho chút mặt mũi còn lại của Hộ bộ chúng ta mất nốt thôi."

Đới Kế lập tức đỏ bừng cả mặt.

Cao Lý Hành thở dài, nói: "Ngươi không phải hỏi ta vì sao không vào triều sao, chính là vì sợ đám người các ngươi không phục, ầm ĩ nháo muốn đi tìm Hàn Nghệ gây phiền toái."

Đới Kế nói: "Nhưng cục tức này chúng ta đích xác nuốt không trôi nha, tên nông dân Hàn Nghệ kia, lại dám gây hấn với Thượng thư ngài, vậy không khỏi cũng quá cuồng vọng rồi. Triều ta còn chưa bao giờ có chuyện này, nếu không cho hắn một ít giáo huấn, không chừng lần tới hắn lại đi tìm Thái úy gây phiền toái."

"Mỗ Thăng, thời gian ngươi ở bên ta cũng không ngắn, vì sao ngay cả một nước cờ đơn giản như vậy, mà cũng nhìn không ra chứ?"

Đới Kế hoang mang nhìn Cao Lý Hành.

Cao Lý Hành thở dài thườn thượt, đứng lên nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng ta để ngươi đi buộc tội Hàn Nghệ, là muốn đi tìm Hàn Nghệ gây phiền toái sao?"

Đới Kế nghe vậy lại càng hoang mang, ngươi đã bảo ta đi buộc tội hắn, còn không phải tìm hắn gây phiền toái sao.

Cao Lý Hành khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi phải hiểu rõ một điều, Hộ bộ chúng ta là chưởng quản toàn bộ thuế má Đại Đường, chứ không phải là quản một thương gia nào cả. Bất kể là hai chợ, hay là Bình Khang Lý, chúng đều thuộc về Đại Đường chúng ta, nếu đã thuộc về Đại Đường, thì chỉ cần có liên quan đến thuế má, vậy quy về Hộ bộ chúng ta quản. Nếu ta thật muốn gây hấn với Hàn Nghệ, ta còn cần phải nói ở trên đại điện sao?"

Đới Kế mờ mịt hỏi: "Vậy vì sao Thượng thư lại bảo hạ quan đi buộc tội Hàn Nghệ?"

"Kỳ thật ta đã sớm biết, lời buộc tội của ngươi nhất định sẽ không hiệu quả. Bệ hạ vừa mới đề bạt Hàn Nghệ lên, nếu để cho ngươi thành công buộc tội như vậy, rồi bị bãi quan, vậy bệ hạ nhất định sẽ mất hết mặt mũi. Hơn nữa, sau này bệ hạ làm sao thi ân? Ngươi nên biết điều này có ý nghĩa gì. Chưa nói đến Hàn Nghệ có lý hay không, cho dù không có lý gì cả, bệ hạ cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ Hàn Nghệ."

Cao Lý Hành nói ròi thở dài: "Bình Khang Lý cho tới nay đều là nơi thị phi, mà Hàn Nghệ lại thân ở giữa cơn lốc thị phi, hai thứ ở chung một chỗ, lại càng thị phi trong thị phi rồi. Mà hiện giờ hẻm Bắc đã là một cái chợ, như vậy sẽ có quan hệ trực tiếp tới Hộ bộ chúng ta, nếu chẳng may ngày nào đó hẻm Bắc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì Hộ bộ chúng ta rất có khả năng sẽ dính vào trong đó. Đây chính là tai bay vạ gió nha. Ta để ngươi đi buộc tội Hàn Nghệ, kỳ thật là vì bảo hộ chính chúng ta. Hiện tại hẻm Bắc đã được bệ hạ đặc biệt cho phép, hơn nữa còn là mở kim khẩu ngay trước mặt văn võ toàn triều, như vậy đến lúc đó bất kể đã xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến Hộ bộ chúng ta nữa."

Đới Kế thoáng suy tư, rồi gật đầu, nói: "Lời Thượng thư nói, hạ quan đều hiểu được, nhưng điều hạ quan không hiểu chính là, Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một tên nông dân, hắn đáng để chúng ta sợ sao?"

"Ngươi không sợ, nhưng ta rất sợ."

Đới Kế sửng sốt, thầm nghĩ, ngươi mà cũng sợ, ta còn có thể không sợ sao? Nhưng rốt cuộc là sợ cái gì chứ?

Cao Lý Hành lại nói: "Sự tình này không hề đơn giản như ngươi nghĩ, cũng không phải là chuyện ngươi có thể chộn rộn. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Hàn Nghệ hiện giờ là một nhân vật vô cùng, vô cùng nguy hiểm, ngàn vạn chớ có liên quan tới hắn. Bằng không hậu quả không phải là ngươi có thể đảm đương nổi."

Đới Kế nghe xong mà mồ hôi chảy ròng ròng, run giọng hỏi: "Vậy ...vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

"Không làm gì cả chính là biện pháp tốt nhất."

Cao Lý Hành nói: "Làm tốt việc của chính mình là được, việc này coi như là án đặc thù. Dù sao Hoàng thượng cũng đã mở miệng, không quy về Hộ bộ chúng ta quản. Các ngươi không cần cả ngày nghĩ cách đối phó với Hàn Nghệ làm gì. Lui vạn bước mà nói, chúng ta đường đường là Hộ bộ, chạy tới cãi vã với một tên nông dân nho nhỏ, như vậy có mặt mũi lắm sao?"

Đới Kế bị giáo huấn đến đổ đầy mồ hôi, nói: "Cho dù chúng ta không quan tâm, nhưng các cửa tiệm ở hai chợ cũng sẽ không bỏ qua, hiện giờ khách nhân đều đã bị Bình Khang Lý đoạt đi rồi."

Cao Lý Hành lại nhíu mày, nói: "Ta nói này Đới Kế, tại sao ngươi vẫn chưa rõ đạo lý này hả, Hàn Nghệ người ta cũng không hề trái pháp luật, khách nhân là tự nguyện tới chỗ bọn họ, điều này có thể trách được ai, chẳng lẽ lại muốn Hộ bộ chúng ta cưỡng ép những người đó đến hai chợ hay sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là một Hộ bộ Thị lang, thời điểm nên có quan uy, thì không có, thời điểm không nên đùa giỡn với quan uy này, thì lại chạy tới đây chơi cho ta xem. Chẳng lẽ ngươi không biết nói với đám thương nhân kia, Hộ bộ chúng ta là làm việc cho triều đình, chứ không phải là người hầu nhà bọn họ, có bản lĩnh thì tự bọn họ đi cướp khách nhân về. Bọn họ 36 ngành nghề, không phải nghề nào cũng có trạng nguyên sao? Ngươi kêu bọn họ tự nghĩ cách đi. À, nếu hẻm Bắc có hành vi gìtrái pháp luật, thì cũng đừng tìm đến chỗ chúng ta, bảo bọn họ đi mà tìm quan phủ."

Đới Kế khó xử nói: "Ta cũng không phải là muốn tới quấy rầy Thượng thư, chỉ là vạn nhất các cửa tiệm ở hai chợ đều đóng cửa, vậy Hộ bộ chúng ta cũng khó chối bỏ trách nhiệm được ạ!"

"Cái gì mà khó chối bỏ trách nhiệm?"

Cao Lý Hành nói: "Không phải ta vừa nói rồi sao, Hộ bộ chúng ta là chưởng quản thuế phú thiên hạ, cho dù hai chợ có đóng cửa, chủ tiệm cũng chạy hết tới Bình Khang lý mở tiệm, thì đối với chúng ta mà nói, bất quá cũng chỉ là tiền túi trái bay sang túi phải mà thôi, chỉ cần bọn họ không rời khỏi Đại Đường chúng ta, vậy thì vẫn thuộc về chúng ta quản. Trong mắt Hộ bộ chúng ta, không phải là nhìn bên nào mua bán tốt, mà là phải nhìn toàn cục. Điều này cũng giống như chơi cờ, đừng chỉ vì cái lợi nhất thời, mà mất đi toàn cục, đây gọi là mất nhiều hơn được. Nếu toàn bộ cửa tiệm Trường An đóng cửa quy mô lớn, thì mới đúng là chúng ta có trách nhiệm. Còn nếu chỉ là chuyển từ nơi này sang nơi khác, thì chẳng có liên quan gì tới chúng ta. Hơn nữa, từ khi hẻm Bắc khai trương chợ tới nay, thị trường thật ra càng ngày càng tốt hơn, đây kỳ thật là một chuyện tốt."

Nói tới đây, ông ta khẽ mỉm cười, nói: "Bỏ qua một bên những thứ khác, tên Hàn Nghệ này đích xác là một nhân tài. Chỉ bằng vào việc hắn xuất tiền túi ra để chơi cái trò rút thăm trúng thương, thì ta thấy trong hai chợ này đã không có bất kỳ thương nhân nào sánh được. Hắn nói không sai, có cạnh tranh mới có tiến bộ. Trước kia đám phú thương hai chợ đều nghĩ hết biện pháp đến nâng giá, có năm nào không vì chuyện này, mà Hộ bộ chúng ta không phải khua môi múa mép. Đặc biệt ở thời kỳ Trinh Quán, giá lương thực đều bị họ đẩy lên trời, Hộ bộ chúng ta còn phải phái người tới tìm bọn họ hạ giá xuống. Hiện tại tốt lắm, hẻm Bắc người ta hàng ngon giá rẻ, để ta xem bọn họ nâng giá thế nào."

Đới Kế nghe đến đây, xem như là đã minh bạch, cười ha hả nói: "Hạ quan hiểu rồi, nếu chính bọn họ nội đấu, vậy chúng ta liền vui vẻ thanh nhàn rồi."

Cao Lý Hành hừ một tiếng: "Ta thật vất vả mới nghỉ bệnh được mấy ngày, đang vui vẻ tự tại, kết quả lại bị ngươi quấy rầy rồi."

Đới Kế vội vàng đứng lên nói: "Hạ quan cáo lui, hạ quan cáo lui."

Cao Lý Hành chẳng thèm giữ ông ta lại.

Đới Kế đi rồi, Cao Lý Hành cười khổ lắc đầu, nhưng khi ánh mắt dừng trên bàn cờ kia, lập tức nhìn chăm chăm, suy tư thật lâu, cau mày nói: "Cái tên Đới Kế này tới thật không đúng lúc, ván cờ này của ta cũng bị hắn làm cho rối loạn rồi."

Nói tới đây, ánh mắt của ông ta lại dần dần trở nên thâm thúy, khuôn mặt phân vân nói: "Ván cờ quỷ dị, bất tuân theo lẽ thường như vậy, quân cờ này của ta rốt cuộc nên đặt ở đâu đây?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!