CHƯƠNG 845: TRIỆU TẬP
Cao Bằng thu hồi ánh mắt, Bàn Đại Hải cũng thu hồi ánh mắt.
- Cao Bằng, con mèo này không đơn giản. Ta căn bản không phát hiện được nó đến lúc nào.
Bàn Đại Hải thông qua huyết khế không ngừng cảnh báo Cao Bằng.
- Ta biết.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
Nào chỉ biết thôi, sau khi Cao Bằng nhìn thấy con mèo này thì theo thói quen quét thuộc tính của nó, sau đó chỉ nhìn thấy có tên đẳng cấp và pháp tắc chưởng khống, ngoài ra các thuộc tính khác đều là dấu chấm hỏi.
【 Tên quái vật 】: Bạch Hổ
【 Đẳng cấp quái vật 】: Chủ Thần
【 Pháp tắc chưởng khống 】: Pháp tắc Tốc độ 80%, pháp tắc Kim 79%
【 Phẩm chất quái vật 】:???
【 Đặc tính quái vật】:???
Chắc hẳn có liên quan đến Huyền Vũ. Trong lòng Cao Bằng thầm buồn bực, không biết con Bạch Hổ này đã tới bao lâu. Vừa rồi âm khí Huyền Vũ trên thân Bàn Đại Hải còn chưa được loại bỏ hết.
Cao Bằng đột nhiên có ý nghĩ:
- Nếu nó không trực tiếp để lộ thân phận, vậy chúng ta dứt khoát tương kế tựu kế đi.
- Ngươi đừng kích động.
Bàn Đại Hải nhắc nhở Cao Bằng.
- Yên tâm, ta chưa bao giờ lỗ mãng. Chuyện này cũng chỉ có đám người Tiểu Hoàng và Đại Tử mới có thể làm ra thôi.
Cao Bằng nói xong liền đi tới dưới tàng cây.
Bạch Hổ cũng cúi đầu đối mặt với Cao Bằng.
- Con mèo nhỏ này thật đáng yêu.
Cao Bằng cảm thán.
- Ba ba ngươi đâu? Mụ mụ ngươi đâu?
- Ah, không ở bên cạnh sao? Vậy để thúc thúc ôm một cái được không?
Cao Bằng nói xong liền nhảy lên ôm cổ Bạch Hổ.
Cao Bằng cảm giác được rõ ràng, khi mình ôm lấy Bạch Hổ, cơ thể nó lập tức căng cứng lại.
Đây không phải là mèo nhà, mà là một con Bạch Hổ có thể nhảy dựng lên dùng một trảo đập vỡ đầu của ngươi đấy.
Ngay từ đầu Cao Bằng cũng không muốn làm vậy, bởi vì thật ra hành vi này rất liều lĩnh, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Cao Bằng cho rằng đã diễn kịch thì phải diễn tới cùng. Bạch Hổ không để lộ thân phận, chứng tỏ nó không muốn để lộ, vì để cho trò chơi này tiếp tục nữa thì chỉ có thể đóng kịch với nó.
Cho nên người bình thường nhìn thấy một con hổ nhỏ đáng yêu không có chủ thì thường ôm lấy cũng là hành vi rất bình thường đúng không!
Bạch Hổ trợn mắt khinh thường, lúc đang chuẩn bị tránh đi thì lại có một ma trảo lặng lẽ thò tới chỗ cằm của nó.
Ngón tay gãi vào dưới cằm của Bạch Hổ.
! ! !
Ánh mắt Bạch Hổ thâm thúy, nhìn về dãy núi phía xa.
Trong cổ họng không tự chủ được truyền ra tiếng grừ grừ.
Tiếng này vừa phát ra đã bị Bạch Hổ cứng rắn bóp nghẹt, trong mắt thoáng tức giận.
Nó trực tiếp thoát khỏi lồng ngực Cao Bằng, lao vọt đi mất.
Đây là chạy sao?
Cao Bằng thấy buồn cười.
Sau đó cúi đầu nhìn bàn tay mình, khẽ nâng lên ngửi.
- Không có mùi.
Nhưng cảm giác trêu chọc một con Bạch Hổ cấp Chủ Thần này…
Một con hổ nhỏ nằm trên nhánh cây phía xa vẫn quan sát đám người Cao Bằng. Khi nhìn thấy Cao Bằng còn giơ tay lên trước mũi ngửi, Bạch Hổ giật mình.
Nó giơ móng vuốt lên định hạ sát thủ thanh lý vết nhơ.
Nhưng móng vuốt giơ lên cuối cùng vẫn không hạ xuống được.
Bạch Hổ nhìn chằm chằm vào Cao Bằng một lát rồi xoay người rời đi.
- Hí!
Đại Tử tới gần cúi đầu xuống trước mặt Cao Bằng, dựa sát vào vai hắn rồi không ngừng cọ cọ.
- Ngươi đã rất lâu rồi không gãi ngứa cho ta.
- Vỏ giáp của ngươi càng lúc càng cứng, ta không gãi được.
Cao Bằng nói như vậy, nhưng vẫn gãi cái đầu cứng rắn của Đại Tử.
- Bạch Hổ, ngươi trở về rồi. Ta thương lượng với Thanh Long chuẩn bị liên kết với những lão gia hỏa trong Cửu Thiên Thập Địa, cùng nhau liên thủ đối phó với Chung Kết Chi Nguyên.
Chu Tước nói với Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu:
- Meow, các ngươi cứ xem rồi quyết định, đến lúc đó cho ta biết là được.
Bạch Hổ nói xong lại biến mất.
- Sao Bạch Hổ lại đi rồi? Nếu như nó bị Chung Kết Chi Nguyên bắt được thì làm thế nào?
Chu Tước bất mãn nói.
- Bây giờ lực chiến đấu cao cấp vốn đã rất ít ỏi rồi.
- Không sao!
Thanh Long lắc đầu nói:
- Chung Kết Chi Nguyên không bắt được nó đâu.
- Lúc nào ngươi cũng nói giúp nó!
Chu Tước hừ lạnh một tiếng.
Thanh Long im lặng không nói.
Nhìn thấy dáng vẻ Thanh Long như vậy, Chu Tước lại oán trách, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Qua ba tháng.
- Cao Bằng, bao giờ chúng ta mới có thể trở về đây? Ta buồn chán muốn chết rồi. Ta muốn xem phim hoạt hình!
Đại Tử ngồi ở trên đỉnh đầu A Ban, vô cùng buồn chán nói.
Nó không nghiêm túc đọc sách, chữ Hán lại không quen, mỗi lần A Ban nói muốn dạy nó đều bị nó lừa gạt cho qua.
- Chờ đi, chờ thêm một thời gian nữa. Huyền Vũ chết rồi, chúng ta phải gánh cái tội này nên tạm thời không thể trở lại được.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói.
Hai ngày trước, hắn rốt cuộc đã biết được kết quả ngày đó. Cuối cùng Huyền Vũ cũng khó thoát khỏi xui xẻo.
Cao Bằng biết, không quan tâm mình có bằng lòng hay không cũng đều phải gánh lấy cái tội này.
Cũng khó trách Bạch Hổ lại đột nhiên đuổi theo. Nhưng điều làm cho Cao Bằng không hiểu là nó lại không ra tay với bọn họ.
Chẳng lẽ bởi vì sau khi Bạch Hổ nhìn thấy ta, cảm thấy ta giống người tốt sao?
- Ah.
Đại Tử ủ rũ cúi đầu.
Các thiết bị điện mang theo đều đã dùng hết pin rồi, muốn xem phim hoạt hình cũng không xem được.
Bây giờ Tiểu Hoàng ngồi ở bên cạnh xem truyện tranh Thủy Hử.
Tịch Sư nằm trên mặt đất. Nó có điểm chung của họ nhà mèo là thích phơi nắng, về phần chơi hay không thì không quan trọng. Dù sao chỉ cần nó thích thì có thể ngủ cả ngày, hôm sau lại tiếp tục như vậy cũng không sao.
Lưu Quang đang cùng A Xuẩn chơi mèo đuổi chuột. A Xuẩn dựa vào năng lực không gian không ngừng chạy loạn, nhưng Lưu Quang dung nhập vào trong bóng tối, không ngừng xuyên qua các nơi đuổi theo tìm cái bóng của A Xuẩn.
Tiểu Hoàng đang tập thể hình nhìn thấy vậy chỉ cười lạnh. Long Nghĩ hoán đổi thành trạng thái kim cương và đại lực không ngừng rèn luyện cơ thể của Tiểu Hoàng, bị đánh sẽ tăng thêm mức độ chưởng khống pháp tắc kim cương. Đây là một loại hiện tượng đặc biệt thần kỳ.
- Đầu hói đáng chết, khi ta tắm ngươi đều chạy loạn, sao lại để cho mình bẩn thỉu như vậy rồi. Ta đã tắm xong, ngươi nhanh đi tắm đi.
Giọng nói Tiểu Diễm từ phía xa truyền đến.
Tiểu Hoàng ho khan vài tiếng rồi cúi đầu, dè dặt đi ra ngoài trong ánh mắt mờ ám của mọi người.
- Cao Bằng, nếu không để ta tới nạp điện cho!
Đại Tử đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên.
- Ngươi nạp thế nào?
- Điều này còn không đơn giản à? Ta là Lôi Thần, nạp chút điện chỉ là chuyện nhỏ.
Đại Tử rất tức giận. Cao Nguyệt Nguyệt, ngươi lại có thể nghi ngờ ta? Nó không phải tức giận việc Cao Bằng không cho phép mình làm như thế, mà tức giận là Cao Bằng lại có thể nghi ngờ nó!
Cao Bằng, ngươi thay đổi, ngươi không phải là Cao Bằng trước đây luôn khen ta là đứa trẻ thông minh!
- Không phải, ta thấy quyết định này của ngươi có lẽ là tương đối kích động, nếu không ngươi suy tính thêm một chút?
Cao Bằng uyển chuyển khuyên bảo.
- Không cần suy nghĩ!
Mười phút sau.
Bình ắc-quy phát ra một tiếng động nặng nề, sau đó xuất hiện hai làn khói xanh.
Đại Tử chột dạ liếc nhìn Cao Bằng.
Sau khi phát hiện Cao Bằng không có ý trách móc nó, lúc này mới vô cùng khí thế đứng lên:
- Sao vừa rồi ngươi không ngăn cản ta?
Cao Bằng: ???
Cho dù ta có ngăn cản, bản thân ngươi cũng sẽ len lén đi thử thôi.
Cao Bằng lười cãi nhau với tên ngu xuẩn này, lại nói một câu ứng phó không biết đã nói mấy trăm lần rồi:
- Lần sau ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi.
- Hừ!
Đại Tử kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cảm giác mình lại thắng Cao Bằng một ván.
Về phần pin hỏng chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không quan trọng.
Vèo!
Không gian vặn vẹo, A Xuẩn tát vào trên mặt Đại Tử, sau đó lại biến mất.
----------------------
Dịch: MBMH Translate