Dịch: Lap Tran
----
Trên vách núi, Diệp Thu Bạch ngồi khoanh chân bên cạnh cây liễu, Thanh Vân kiếm đặt trên đùi.
Hắn đang tìm hiểu kiếm ý chứa đựng trong Thanh Vân kiếm.
Kiếm khí gào thét trong cơ thể, kiếm ý chậm rãi tràn ngập trong mảnh thiên địa này, càng trở nên chân thật hơn!
Cây liễu thấy cảnh này thầm nghĩ: “Hỗn Nguyên Kiếm Thể, chắc chắn trở thành một đời Kiếm Đế, xem ra lời này cũng không phải không có căn cứ……”
Bên kia.
Lục Trường Sinh bay lên trên không Thảo Đường.
“Cửu U Hoàng Tuyền đại trận này có uy lực mạnh hơn trận pháp trong Tàng bảo khố của thư viện quá nhiều……
Nhưng cũng rất phức tạp, để ta tốn thời gian hơn một nén nhang mới tìm hiểu thấu đáo. “
Cấp bậc trận pháp chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Hiện giờ trận pháp hộ viện của Tàng Đạo thư viện là trận pháp Địa cấp.
So với trận này thì cấp bậc của Cửu U Hoàng Tuyền đại trận đã vượt qua Thiên cấp.
Trận pháp này rất lợi hại.
Nhưng phương diện tài liệu lại là nan đề.
Yêu cầu Lôi Kích Mộc, Xích Mộc Thiên Kim, Huyền Hoàng Thổ cùng với Phượng Ngô Đồng làm trận cơ.
Lại dẫn nước Hoàng Tuyền làm trận linh mới có thể thành trận.
Lôi Kích Mộc, Huyền Hoàng Thổ, Phượng Ngô Đồng thì dễ nói, trong Thảo Đường có trữ hàng.
Chỉ thiếu duy nhất Xích Mộc Thiên Kim.
Dù sao mấy năm nay Lục Trường Sinh không ra khỏi thư viện!
“Xem ra phải đến Tàng bảo khố thư viện nhìn một chút……”
Nghĩ đến đây hắn liền xoay người biến mất.
……
Tàng Đạo thư viện.
Võ viện gồm bốn đường.
Kiếm đường, Trận đường, Đan đường cùng với Võ đường.
Nho viện chỉ có một viện, Nho viện.
Giờ phút này, trong nghị sự đường của Nho viện.
Viện trưởng thư viện Tần Thiên Nam đang thương thảo chuyện quan trọng với trưởng lão các viện.
“Nghe nói Thảo Đường thu đồ đệ?”
Tần Thiên Nam nhìn về phía mọi người rồi cười nói: “Ta có chút tò mò, rốt cuộc là người nào mà có thể khiến tiểu tử Trường Sinh kia nổi lên ý muốn thu đồ đệ.
Hơn nữa còn vì người nọ mà ra khỏi thư viện, tự mình đi đến Thiên Nguyên thành.”
Phải biết rằng mấy năm nay Lục Trường Sinh ru rú trong nhà, đừng nói rời thư viện, ngay cả cửa Thảo Đường hắn cũng rất ít ra khỏi.
Trưởng lão Nho viện cũng cười nói: “Có lẽ là trưởng thành nên hiểu chuyện.”
“Hy vọng như thế đi, được rồi, chúng ta nói chuyện thi đấu trong thư viện trước, lần nay liên lụy đến vấn đề giao lưu giữa thư viện Nam Vực cùng thư viện ở ba vực khác.”
Trưởng lão Võ đường hừ lạnh một tiếng, “Thư viện Nam Vực chúng ta đã liên tục xếp hạng cuối bốn lần, nếu không xuất hiện mấy hạt giống tốt thì vẫn còn phải lót đáy dài dài.”
Tần Thiên Nam thở dài mới nói: “Chuyện này cũng thể cưỡng cầu... Nhưng có phải trước đó trong thư viện có người lĩnh ngộ kiếm ý hay không?”
Tất cả mọi người nhìn về phía trưởng lão Kiếm đường, nhưng trưởng lão Kiếm đường lại lắc lắc đầu, thở dài nói: “Không phải chỗ chúng ta.”
“Vậy là ai?”
Trước đó kiếm ý phóng lên cao, tràn ngập Tàng Đạo thư viện, Tần Thiên Nam muốn truy tìm hơi thở này nhưng cổ kiếm ý kia đã nhanh chóng bị che lấp.
Căn bản không thể truy tìm tung tích.
“Vậy các vị tìm người này trước, nếu là học sinh thư viện chúng ta thì lần này thư viện chúng ta có thể xếp hạng cao rồi.”
Vừa dứt lời liền có âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
“Này này này, có ai ở đây không?”
Tần Thiên Nam nghe giọng nói này, mặt không khỏi đen lại, phất tay cởi bỏ kết giới.
“Tiến vào.”
Lục Trường Sinh đẩy cửa vào, nhìn các vị trưởng lão rồi ôm ôm quyền cười nói: “Trường Sinh gặp qua viện trưởng, gặp qua các vị trưởng lão.”
Tần Thiên Nam che trán, có chút đau đầu nhìn Lục Trường Sinh: “Có chuyện gì?”
Lục Trường Sinh nói ra ý đồ, “Viện trưởng, ta muốn đến Tàng bảo khố một chuyến.”
“Tàng bảo khố?”
Tần Thiên Nam sửng sốt hỏi: “Ngươi muốn đến Tàng bảo khố làm gì?”
Tàng bảo khố là nơi quan trọng của thư viện, muốn tiến vào cần Tần Thiên Nam đồng ý.
“Ta đang bố trí trận pháp, còn thiếu một phần Xích Mộc Thiên Kim……”
Xích Mộc Thiên Kim?
Sắc mặt các vị trưởng lão biến đổi.
Đây chính là một loại tài liệu làm trận cơ cực kỳ khan hiếm, có thể gặp không thể cầu.
Một khi xuất hiện sẽ khiến thế lực khắp nơi tranh đoạt.
Thậm chí có khả năng sẽ nhấc lên chiến tranh vì Xích Mộc Thiên kim.
Trưởng lão Trận đường nhíu mày hỏi: “Lục Trường Sinh, ngươi muốn vật kia làm gì, ta không nghe nói ngươi biết trận pháp, hơn nữa tài liệu trận cơ cấp bậc như Xích Mộc Thiên Kim ngươi cũng không cách nào bố trí đi?”
Tần Thiên Nam phất phất tay ngắt lời: “Trường Sinh, ta cũng không hỏi ngươi muốn Xích Mộc Thiên Kim làm gì, ta có thể đưa nó cho ngươi nhưng ngươi phải đáp ứng một chuyện.”
“Viện trưởng!”
“Tàng Đạo thư viện cũng không có nhiều Xích Mộc Thiên Kim!”
Tần Thiên Nam không để ý đến chúng trưởng lão mà nhìn Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nhưng nếu ra ngoài tìm Xích Mộc Thiên Kim không chừng cũng sẽ gặp phiền toái nên chỉ đành gật đầu nói: “Mời viện trưởng nói.”
Tần Thiên Nam gật đầu, “Rất đơn giản, không phải mấy ngày trước ngươi tự mình đi Thiên Nguyên thành thu một vị đệ tử sao, một tuần sau, thi đấu trong thư viện sẽ bắt đầu, đến lúc đó ta cần đệ tử của ngươi tham gia.”
“Thi đấu trong thư viện nha, ta phải hỏi xem hắn có nguyện ý hay không……”
“Xích Mộc Thiên Kim này……”
“Không có việc gì, hắn là đồ nhi của ta, ta nói một hắn còn dám nói hai sao?”
Tần Thiên Nam: “……”
Lục Trường Sinh thầm than một tiếng.
Đồ nhi à, không phải vì sư không trượng nghĩa mà là hắn cần quá nhiều nha.
Sự tình xong xuôi.
Lục Trường Sinh về tới Thảo Đường.
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch đang luyện kiếm trước nhà trúc.
Kiếm khí lan tràn, kiếm mang tràn ngập.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua rồi nói: “Kiếm khí cần nội liễm, hoa hòe loè loẹt có ích gì? Có hoa mà không có quả.”
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch như hiểu ra gì đó nên lại thi triển kiếm chiêu lần nữa.
Sau khi mặt trời xuống núi.
Giờ khắc này, kiếm kỹ của Diệp Thu Bạch không còn bộc lộ mũi nhọn như trước mà trở nên nội liễm.
Sau khi hắn thu kiếm.
Lục Trường Sinh cũng ra khỏi nhà trúc.
Diệp Thu Bạch lập tức ôm quyền nói: “Sư tôn.”
“Ừ, mấy ngày nay ngươi phải chăm chỉ tu luyện, bảy ngày sau sẽ có thi đấu trong thư viện, đến lúc đó ngươi đi tham gia đi.”
Thi đấu trong thư viện?
Mắt Diệp Thu Bạch lóe chiến ý.
“Đệ tử đã biết.”
……
Cùng lúc đó, trong Diệp gia ở Thiên Nguyên thành.
Đại trưởng lão Diệp Lăng nhìn nhi tử của mình, cười nói: “Ngôn Nhi, lần này ngươ được trưởng lão Tàng Đạo thư viện thu làm đệ tử nên phải biểu hiện thật tốt, không thể làm mất mặt Diệp gia ta.”
Nói xong hắn nhìn Diệp Kình bằng ánh mắt khinh bỉ.
Diệp Ngôn ôm quyền cười nói: “Diệp Ngôn chắc chắn không phụ kỳ vọng, lần thi đấu trong thư viện này ta sẽ giành một thứ tự tốt khiến Diệp gia vẻ vang, lấy trở về mặt mũi mà Diệp Thu Bạch đã vứt bỏ!”
Diệp Kình đứng bên cạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Diệp Lăng nghe xong cười to nói: “Ha ha ha, được, được lắm, chúng ta ở chờ tin tốt từ ngươi.”
Đồng thời nhìn sang Diệp Kình rồi vỗ vỗ vai, cất cao giọng nói: “Gia chủ, về sau nhi tử ta sẽ gánh lấy Diệp gia, thế hệ trẻ của Diệp gia tuyệt đối sẽ không xuống dốc như vậy.”