Chương 33: Dược tề Ẩn Nấp (trung)

[Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Sơn Quỷ Chấp Bút

7.530 chữ

24-03-2024

"Tiểu ca ngươi cẩn thận một chút a! Trong nhà ngươi còn có một người vợ xinh đẹp đang chờ ngươi ở nhà, đừng để xảy ra chuyện gì nhé!"

Ông chú hói đầu nói lời động viên Vương Đào.

Không thể không nói, mặc dù tố chất thân thể của ông chú hói đầu này không tốt lắm, lá gan cũng nhỏ, nhưng tâm địa vẫn tương đối hiền lành.

Vương Đào cũng không có giải thích quá nhiều.

"Chú yên tâm, ta đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, ngược lại là ngươi thế nhưng đừng ra ngoài a, cứ ở trong tòa nhà đi, bên ngoài quá nguy hiểm!"

"Ha ha, vậy ngươi cứ việc yên tâm, ta nhát gan, ta cũng sẽ không ra ngoài, ta phải sống cho thật tốt đến ngày đoàn tụ với vợ con a!"

Ông chú hói đầu lấy ra bức ảnh chụp cả gia đình từ trong ngực, trong anh mắt tràn đầy đều là sự nhớ nhung.

"Vậy ta yên tâm!"

Ông chú hói đầu không làm lãng phí thời gian của Vương Đào, nói vài câu xong thì trở về.

Vương Đào đi tới tầng dưới, nhìn xuyên qua cánh cửa tòa nhà, có thể nhìn thấy có mấy con zombie đang lảng vảng ở bên ngoài.

Hắn bình tĩnh chờ đợi một lúc, sau khi nhìn thấy mấy con zombie này chậm rãi rời xa cánh cửa của tòa nhà, Vương Đào hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên mở cửa chống trộm ra.

Cạch!

Tiếng cửa chống trộm mở ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy con zombie, Vương Đào nhìn cũng chẳng thèm nhìn, hắn đóng cửa lại, bắt đầu lao thẳng về phía tường rào của tiểu khu phía xa xa!

"Ôi ôi..."

"Rống —— "

Một số con zombie ở xung quanh phát hiện hắn, lập tức uốn éo thân thể, lảo đảo đi về phía Vương Đào.

Mặc dù Vương Đào đang chạy, nhưng cũng không quên quan sát zombie xung quanh, hắn phải xác định xem có con zombie đặc thù nào đó có năng lực ẩn nấp hoặc là chạy nhanh hay là có năng lực khác không.

Tuy miên còn may, hiện tại xem ra, tốc độ của những con zombie này cũng không tính là nhanh, chỉ cần hắn không bị bao vây vậy sẽ không có nguy hiểm tính mạng.

Sau mười mấy giây, Vương Đào có kinh nhưng không gặp nguy hiểm gì lao tới bức tường rào, sau đó giậm chân một cái vào trên tường rào trụi lủi, sau đó đột nhiên nhảy vọt một cái, hai tay đã bám được vào tường.

"Hây!"

Cơ bắp trên cánh tay Vương Đào bỗng nhiên phồng lên, hắn khẽ hét lên một tiếng, trực tiếp dùng sức mạnh to lớn của hai tay, nâng toàn bộ phần thân dưới của mình lên.

Lúc này, hai con zombie ở gần đó mới khoan thai tới chậm, nhưng Vương Đào đã đứng ở trên tường rào, bọn chúng quơ tay căn bản không bắt được.

Vương Đào đột nhiên cảm thấy, nếu như ở vào thời điểm này, hắn dùng ống thép dài một mét trên người tới gõ vào đầu những con zombie ở dưới chân này thì chẳng phải là có thể dần dần gõ chết toàn bộ bọn chúng sao? Dù sao thì zombie cũng không có với tới người hắn...

"Có lẽ đây là một biện pháp tốt, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt, trước tiên tạm tha cho chúng cái đã!"

Vương Đào không quên mục đích của mình, tìm dầu diesel quan trọng hơn, giết zombie tạm thời không quan trọng bằng.

Hắn nhìn về phía bên kia của bức tường, tình huống trên con phố này giống như những gì hắn nhìn thấy trên sân thượng, không có zombie, ở xa có một vài con zombie nhưng hắn vẫn chưa bị phát hiện.

"Thật may!"

Vương Đào nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường rào.

Mặt đất nứt nẻ, máu đen khắp nơi, báo chí rải rác, thông báo của chính phủ, ô tô cháy rụi còn trơ khung, tường mọc lốm đốm đầy rêu phong...

Nhìn đống đổ nát của ngày tận thế trên đường phố, đột nhiên có một loại cảm giác cô độc.

Vương Đào hít sâu một hơi, ném những cảm xúc phức tạp này ra khỏi đầu, sau đó rón rén đi tới nhà hàng nhỏ 'Đại Khẩu Cật Nhục' ở đối diện.

Cửa kính của nhà hàng nhỏ mở một nửa, có thể thấy bên trong rất bừa bộn, nhiều bàn ghế bị hư hỏng, trên sàn và tường còn có vết máu khô.

Vương Đào đối với tình huống này cũng không có gì ngạc nhiên, hắn nắm chắc Lang Nha bổng bằng ống thép dài một mét trong tay, chậm rãi đi vào.

Lần đi ra ngoài này hắn mang theo cả hai ống thép nửa mét cùng với ống thép một mét ra ngoài

Ba thanh vũ khí này đều được Vương Đào cải tạo.

Bên trong hai cây ông thép dài 50 cm, một cây được hắn cải tạo thành chiếc búa cán dài, đây là vũ khí hiện tại hắn dùng thuận tay nhất.

Ống thép còn lại có một nửa thanh thép được mài nhọn nhét vào bên trong để làm thành một cây giáo ngắn.

Về phần ống thép dài 1 mét kia thì khoan nhiều lỗ vào trên ống thép, đồng thời cắm những chiếc đinh dài vào lỗ để biến nó thành một chiếc chùy (Lang Nha bổng).

Ở nơi tương đối rộng rãi, vẫn là dùng Lang Nha bổng ống thép dài một mét này mới tương đối phù hợp.

Sau khi tiến vào bên trong cửa hàng, hắn cẩn thận tránh những mảnh thủy tinh trên mặt đất, sau đó đơn giản đi vòng quanh đại sảnh, chủ yếu là muốn nhìn một chút xem đằng sau quầy thu ngân có zombie nào trốn ở đó hay không.

Trước đó hắn từng gặp được con zombie biết ẩn nấp, nếu có thời gian, hắn nhất định phải kiểm tra cẩn thận một chút.

Còn may, không có cái gì trốn ở quầy thu ngân.

Nhìn vào tiền lẻ trong ngăn kéo, Vương Đào thuận tay lấy một nắm nhét vào túi.

Chuyến đi này không hề vô ích.

Vương Đào nhìn về phía con đường phía sau, thấy không có tang thi nào tới, liền cầm chùy đi vào phòng bếp, phòng bếp cũng bừa bộn, từng bị cướp phá, tuy nhiên không có một chút vết máu.

Nhà hàng nhỏ này có hai cửa, một cái chính là cửa chính hắn vừa bước vào, một cái là cửa nhỏ bên cạnh, cửa nhỏ bên cạnh là phòng ngủ nghỉ ngơi, bên ngoài là một cái ngõ nhỏ.

Cánh cửa nhỏ là mở ra, đậu bên ngoài là một chiếc xe bán tải nội địa màu trắng, chính là xe của ông chủ Lý.

Trong xe chắc chắn là có dầu, ngày đó Vương Đào thế nhưng là vừa ăn vừa nhìn thấy ông chủ Lý đổ dầu cho xe.

Tuy nhiên có một vấn đề là, xe của ông chủ Lý còn ở đây vậy nói rõ hắn cũng không có đi đâu ...

Vương Đào nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đã được đóng chặt.

Bởi vì cửa hàng bọn họ cũng phục vụ cả bữa sáng, cho nên vợ chồng ông chủ Lý thường ngủ trực tiếp trong cửa hàng vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc làm đồ ăn sáng.

Vương Đào suy đoán rằng hoặc là họ bị zombie bên ngoài cắn rồi bị nhiễm virus và biến thành zombie, hoặc là bọn họ còn ở ngay bên trong căn phòng ngủ này, ngay ngày đầu tiên đã bị lây nhiễm thành zombie.

Dù sao bất kể nói như thế nào, bọn họ chắc chắn là đã bị lây nhiễm.

Bởi vì xe đổ đầy dầu của bọn họ còn ở chỗ này, nếu như bọn họ không bị lây nhiễm, có khả năng cao là đã lên xe chạy trốn về vùng nông thôn rồi!

Cửa phòng ngủ là khóa lại, Vương Đào chuẩn bị mở khóa.

Lần đi ra này của hắn có thể nói là chuẩn bị chu toàn, giống như là vũ khí, công cụ mở khóa, đồ ăn, ống nhòm, đèn pin, thậm chí là cả chiếc radio nhỏ, điện thoại, bộ đàm gì gì đó đều mang theo.

Dù sao nhiệm vụ ra ngoài lần này là phải vơ vét vật liệu, công cụ không đầy đủ vậy chắc chắn không ổn lắm, dù sao hắn cao to khỏe mạnh, mang theo những thứ này cũng không có gì đáng ngại.

"Két ~ "

Sau khi mân mê một lúc với ổ khóa, khóa cửa đã được mở ra.

May mắn thay, ở bên trong không có then chốt, nếu không thì dù kỹ năng phá khóa có tốt đến đâu cũng sẽ vô dụng.

Vương Đào nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy một thân ảnh mập mạp đắp chăn nằm trên giường, quay lưng về phía hắn.

Sau khi nhìn thấy thanh máu màu 'đỏ' trên đầu nó, Vương Đào không nói một lời lao vào, dùng Lang Nha bổng hung hăng nện vào trên đầu của nó.

Ầm!

Máu đen bắn tung tóe.

"-156"

"394/550"

"Ôi ôi..."

Con zombie này phát ra một tràng tiếng gào thét khó nghe, nó muốn lật người lại, Vương Đào xuyên qua chăn đá vào trên lưng nó, để nó lại lật trở về.

Sau đó Vương Đào cầm Lang Nha bổng liên tục nên xuống ba nhát.

Phốc phốc!

"-142"

"-143"

"-109"

"0/550"

"Thu được: Dược tề Ẩn Nấp (trung) x2"

"A? Vậy mà lại là một con zombie âm hiểm?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!