"Không, ta không muốn! Ta không muốn đồ ăn của ngươi! Ta không muốn ở nhà một mình! Ta chỉ muốn đi cùng với ngươi! Làm ơn ... Vương Đào!"
Đinh Vũ Cầm có hơi kích động nắm chặt tay Vương Đào, nước mắt lưng tròng.
Đây là lần đầu tiên Vương Đào nhìn thấy Đinh Vũ Cầm thất thố như vậy, hắn trầm mặc một lát.
"Không được, bên ngoài quá nguy hiểm."
"Ta không sợ nguy hiểm! Chỉ cần ngươi đưa ta đi cùng thì ta không còn sợ cái gì cả!"
Đinh Vũ Cầm vội vàng mở miệng nói.
Vương Đào lại trầm mặc một lát, sau đó nói:
"Tha thứ ta nói thẳng, tố chất thân thể của chị dâu ngươi quá yếu, đi ra ngoài với ta chỉ có thể trở thành gánh nặng của ta."
Nghe được điều này, sắc mặt Đinh Vũ Cầm càng lúc càng tái nhợt.
Sau đó cô cắn môi dưới, giống như đã làm ra quyết định gì đó, có chút sợ hãi lại có chút ra vẻ quyến rũ mở miệng nói:
"Chỉ cần ngươi đưa chị dâu đi cùng, ngươi bảo chị dâu làm cái gì cũng được ... làm ơn!"
Vương Đào vẫn không lên tiếng, nhưng hắn lại cau mày, giống như đang suy nghĩ.
Đinh Vũ Cầm thấy lời nói của cô giống như có tác dụng, trong lòng lại dấy lên hy vọng.
Nếu như có thể còn sống thì chẳng ai muốn đi chết cả.
Nhưng lời nói tiếp theo của Vương Đào, giống như lời phán quyết tử hình dành cho cô vậy.
"Thật xin lỗi, ta cảm thấy chị dâu ngươi vẫn là nên ở lại trong nhà đi, được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm đi thôi."
Vương Đào rút tay khỏi tay Đinh Vũ Cầm.
Không nói? Sao có thể không nói chứ! Đinh Vũ Cầm cô còn chưa tới ba mươi tuổi, cô còn rất nhiều năm tháng tươi đẹp, cô không muốn chết a!
Đinh Vũ Cầm một mặt tuyệt vọng.
Nhìn vào bàn thức ăn phong phú trước mặt, cô căn bản ăn không nổi...
Lượng cơm mà Vương Đào ăn tuy lớn, nhưng tốc độ ăn cơm lại rất nhanh.
Ở vào thời điểm Đinh Vũ Cầm còn chưa lấy lại tinh thần thì đã ăn xong rồi, sau đó hắn đứng dậy, chuẩn bị đi mặc trang bị.
Kết quả chỉ nghe thấy một tiếng "Bịch".
Đinh Vũ Cầm lập tức quỳ gối trước mặt Vương Đào, ôm chặt lấy chân của hắn, hai mắt đẫm lệ mà nói:
"Vương Đào, ta sẽ không làm ảnh hưởng đến ngươi! Thật, ta thề! Nếu như có nguy hiểm mà ngươi không giải quyết được, ngươi ném ta đi là được! Chỉ hy vọng ở vào thời điểm ngươi còn dư sức, ngươi có thể bảo vệ ta một chút ... xem ở chúng ta là hàng xóm của nhau, xem ở Triệu ca của ngươi, xin ngươi! Làm ơn ..."
Đứng ở trên cao nhìn vào dáng vẻ Đinh Vũ Cầm quỳ gối trước mặt mình, đừng nói, quả thực có một loại cảm giác khoái lạc biến thái.
Nhưng Vương Đào không có ý định tiếp tục dọa cô nữa, bởi vì thanh máu trên đầu Đinh Vũ Cầm sắp thấy đáy rồi, một trận vừa rồi, thanh máu của cô quả thực rơi mất hai ba mươi ... nếu như dọa nữa vậy thật toang.
Thế là, Vương Đào cúi người ngồi xuống, chuẩn bị vỗ vào bả vai Đinh Vũ Cầm, nhưng Đinh Vũ Cầm thế nhưng là hiểu sai ý, cô lập tức bắt lấy tay của Vương Đào, sau đó áp vào trên mặt mình, nghẹn ngào nức nở nói:
"Vương Đào, chỉ cần ngươi không bỏ rơi chị dâu, sau này chị dâu sẽ làm trâu làm ngựa báo đáo cho ngươi ..."
Cảm nhận được sự mềm mại trên tay mình, Vương Đào nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đinh Vũ Cầm.
Nhìn ánh mắt sợ hãi thậm chí tuyệt vọng của cô, trên mặt Vương Đào lộ ra một chút nghi ngờ nói:
"Chị dâu, ta nói bỏ rơi ngươi lúc nào rồi?"
"Ngươi, ngươi nói ngươi muốn đi ra ngoài, ngươi nói ta trở thành gánh nặng nên không mang ta đi theo, này không phải là muốn bỏ rơi ta sao ... ô ô ..."
"Ta nói ta muốn rời khỏi tiểu khu để đi ra bên ngoài tìm dầu diesel để cho máy phát điện dầu diesel phát điện, chuyện nguy hiểm như vậy, nếu như mang theo ngươi, ngươi nói xem ngươi có phải trở thành gánh nặng không?"
"... ?"
"Đương nhiên, nếu như ngươi thật khăng khăng muốn đi ra ngoài cùng với ta, vậy ta cũng tôn trọng ý kiến của ngươi, ngươi chuẩn bị một lát đi, bây giờ đi ra luôn."
Vương Đào nói xong thì lập tức đứng dậy mặc trang bị vào, để lại Đinh Vũ Cầm một mặt đờ đẫn.
Giống như sau một lúc lâu, lại giống như qua rất lâu, Đinh Vũ Cầm lúc này mới vội vàng đứng dậy, chạy chậm tới sau lưng Vương Đào, có chút kích động lại có chút không dám tin mở miệng hỏi:
"Vương Đào, ngươi, ngươi nói là thật? Ngươi chỉ là đi ra ngoài tìm vật tư, ngươi còn trở về đúng hay không! Ngươi sẽ không bỏ rơi ta ..."
Vương Đào quay người, trên mặt lộ ra vẻ có chút không vui.
"Chị dâu, ngươi là đang nghi ngờ lời ta nói sao? Không tin ta phải không?"
"Không, không phải, không có, ta không có nghi ngờ ngươi! Ta tin tưởng! Ta chắc chắn tin tưởng ngươi! Ta chỉ là, chỉ là quá kích động ..."
Đinh Vũ Cầm vội vàng chắp tay trước ngực, cúi đầu về phía Vương Đào.
"Được rồi, chị dâu ngươi tranh thủ thời gian ăn cơm đi, ăn xong chúng ta lập tức xuất phát."
"A xuất phát? Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tìm dầu diesel a, chị dâu ngươi không phải là muốn đi cùng với ta sao, nhanh đi, tranh thủ đi sớm còn về sớm."
"..."
Nói thật, cô vẫn có chút đắn đo khó xác định lời nói của Vương Đào có phải là thật vậy hay không, Vương Đào có khả năng sẽ thật sự đi thẳng một mạch hay không.
Nếu như cô đi theo Vương Đào, vậy xem như Vương Đào thực sự rời đi, cô cũng sẽ không ở đây một mình.
Nhưng có vẻ như Vương Đào không hề nói dối cô, đặc biệt là trước đây Vương Đào luôn rất tốt với cô, chắc là hắn sẽ không nói láo, nếu cô thực sự ra ngoài tìm vật tư với Vương Đào, vậy tính nguy hiểm cũng quá lớn, rất không an toàn bằng việc chờ đợi ở trong nhà, hơn nữa quả thực sẽ trở thành gánh nặng đối với Vương Đào ...
Sau khi suy nghĩ vài giây, Đinh Vũ Cầm nắm lấy mép váy, cúi đầu có chút xấu hổ nói:
"Ta, ta ... ta vẫn là nên ở trong nhà chờ ngươi đi ..."
"Chị dâu, ngươi đến cùng là muốn đi ra ngoài với ta hay là chờ ở trong nhà đây?"
"Ta chờ ngươi trở về!"
Lúc này Đinh Vũ Cầm không do dự nữa, lập tức mở miệng nói.
"Được thôi, vậy thì ngươi cứ ở trong nhà chờ đợi và đừng có chạy lung tung."
"Được được! Ta tới mặc trang bị giúp ngươi!"
Đinh Vũ Cầm xoa mắt một cái, không để ý lớp trang điểm đã bị nước mắt vấy bẩn, vội vàng đi giúp Vương Đào.
Sau khi chuẩn bị xong, Vương Đào lại lấy ra mấy gói mì tôm đưa cho Đinh Vũ Cầm.
"Ta cảm thấy ta chậm nhất buổi tối ngày hôm nay là có thể trở về, nhưng ta cũng không dám nói tới quá vẹn toàn, những thức ăn này ngươi cầm trước, nếu như ta về muộn hơn so với dự kiến thì ngươi cũng sẽ không bị đói bụng."
"Cảm ơn!"
Đinh Vũ Cầm nhanh chóng nhận lấy.
"Được, đi thôi."
Vương Đào và Đinh Vũ Cầm cùng nhau đi ra ngoài, sau khi thấy Đinh Vũ Cầm trở lại căn hộ của mình, Vương Đào tiếp tục đi xuống tầng.
"Vương Đào, ngươi nhất định phải bình an trở về!"
Phía sau hắn, Đinh Vũ Cầm mở ra một cái khe cửa nhỏ và hô lên với giọng lo lắng.
Cũng không biết là đang lo lắng Vương Đào bị thương, hay là lo lắng Vương Đào một đi không trở về.
"Ừm."
Vương Đào khoát tay áo.
Lúc đi xuống tầng, hắn không có lập tức ra ngoài mà là đi tới căn hộ 201 một chuyến, mở nhẹ hé cửa sổ căn hộ 201, ở đây không có cửa sổ chống trộm, nếu lúc quay về có người đóng cửa tòa nhà từ bên trong vậy hắn có thể tiến vào từ nơi này.
Mặc dù có khả năng cao là sẽ không cần phải dùng nhưng cũng nên lo trước khỏi họa.
Lúc hắn đi ra, có thể là do nghe thấy động tĩnh, ông chú hói đầu cũng đi ra, hắn nhìn thấy Vương Đào mặc trang bị đầy đủ, lập tức một mặt kinh ngạc.
"Tiểu ca, ngươi đây là ... muốn đi ra ngoài?"
"Ừm, trong nhà không đủ vật tư nên phải đi ra ngoài tìm."
Vật tư trong nhà hắn mặc dù còn có không ít, nhưng sức ăn của hắn lớn, nói không đủ vật tư cũng không có gì sai.
"Nhà ngươi có hai người, tiêu hao đúng là lớn a!"
Ông chú hói đầu trước đó nhìn thấy Vương Đào và Đinh Vũ Cầm đi đi lại lại với nhau, hắn cho rằng Đinh Vũ Cầm là bạn gái của Vương Đào.
Mặc dù sống trong cùng một tòa nhà nhưng có nhiều tình huống không biết đến nhau cũng có rất nhiều, không có gì lạ cả.
P/S: Ta thích nào ... chương 3