Chương 30: Chuyển nhà

[Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Sơn Quỷ Chấp Bút

7.840 chữ

18-03-2024

Khi đến phòng ngủ chính và nhìn thấy hai bộ khung xương bị ăn thịt nghiêm trọng, Vương Đào cảm thấy bụng mình quặn thắt lại.

Nhưng hắn cũng có hơi khó hiểu, tại sao sau khi cha mẹ của cậu bé nghịch ngợm đó lại bị cắn ăn thịt mà không biến thành zombie?

Trừ khi... bọn họ thực sự xui xẻo, nếu không thì là thời gian ủ bệnh của virus zombie kéo dài quá lâu!

Trước đây trên Internet đã nói rằng thời gian ủ bệnh của virus zombie là từ 1 phút đến 24 giờ.

Trong hầu hết các trường hợp, thời gian ủ bệnh dài hơn đương nhiên sẽ tốt hơn, bởi vì nếu bộ phận bị lây nhiễm được cắt bỏ trước khi nó biến đổi, chỉ cần không phải là bộ phận trí mạng vậy vẫn còn có cơ hội sống sót.

Nhưng đôi khi, nếu thời gian ủ bệnh ngắn hơn một chút thì cơn đau sẽ ít hơn.

Ví dụ như gia đình này.

Có lẽ, trước khi chết, bọn họ đã chứng kiến con mình ăn chính mình...

Loại cảnh tượng đó, nghĩ thôi cũng không rét mà run!

"Chỉ có thể nói, các ngươi thật là đen ..."

Lắc đầu, Vương Đào nhanh chóng tìm kiếm trong phòng ngủ chính, sau đó kéo thi thể của con zombie con vào phòng ngủ chính, đặt nó vào giữa hai thi thể.

Sau đó phịch một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Người một nhà đều đủ.

Lương thực trong căn hộ 101 này không tính là nhiều, với lượng cơm ăn vào của Vương Đào, có lẽ có thể ăn trong vòng 10 ngày, nhưng lại có không ít đồ ăn vặt, có thể dùng làm bữa ăn nhẹ.

Những món đồ còn lại mà Vương Đào cho là hữu ích hoặc có giá trị cũng đã được đóng gói.

Sau khi vơ vét xong, Vương Đào trực tiếp chuyển đồ vật lên tầng năm, bởi vì đồ vật không nhiều, Vương Đào cũng không gọi cho Đinh Vũ Cầm.

Tuy nhiên khi hắn lên tầng đã gây ra nhiều tiếng ồn, Đinh Vũ Cầm một mực để ý tới Vương Đào tự nhiên phát hiện ra.

Cô ta vội vàng mở cửa ra, đầu tiên là quan tâm hỏi Vương Đào có bị thương không, sau đó lại hỏi có cần cô đến làm cái gì không.

Vương Đào thực sự cần cô làm gì đó nên đưa cho Đinh Vũ Cầm một chùm chìa khóa.

"Chị dâu, ngươi đi thu thập lại tất cả bình thủy tinh có thể sử dụng được ở bên trong những căn hộ kia, để xem có bao nhiêu, đây là chìa khóa."

Nhưng căn hộ mà Vương Đào đã vơ vét, hắn đều để lại chìa khóa, có chìa khóa hóa ra là có để lại ở trong nhà, có là hắn tự làm, dù sao cũng không thể cứ mỗi lần đi vào thì đều phải mò mẫm mở khóa.

"A? Ta, một mình ta sao ..."

Đinh Vũ Cầm cảm giác được chùm chìa khóa trong tay có chút nóng.

"Sợ hãi?"

Vương Đào nhướng mày.

"Ừm..."

Đinh Vũ Cầm gật đầu rất thành thật.

"Không còn gì đáng sợ, zombie trong tòa nhà này đều đã bị ta giải quyết hết, chỉ cần chị dâu ngươi không mở cửa tòa nhà này, vậy cả toàn nhà này chính là an toàn ... thôi được rồi, ta sẽ đi bảo ông chú tầng dưới giúp đi."

Nói xong, Vương Đào muốn lấy lại chùm chìa khóa.

"Đừng! Ta đi!"

Nghe thấy Vương Đào muốn đi tìm người khác, Đinh Vũ Cầm vội vàng nắm chặt lấy chùm chìa khóa.

Cô ta là một người phụ nữ thông minh, biết nếu như mình không thể thể hiện ra tác dụng, đặc biệt là ở trong tận thế này, vậy cô có khả năng sẽ bị vứt bỏ.

Cô ta không dám lấy tính mạng của chính mình ra để đánh cược với lòng tốt của Vương Đào!

Vương Đào như có điều suy nghĩ nhìn nàng nói.

"Được, vậy đi thôi."

Mặc dù trong tòa nhà số 4 này đã được giải quyết hết zombie, nhưng cảm giác sợ hãi do zombie tạo thành trước đó vẫn còn ở đó, đừng nói Đinh Vũ Cầm, chính là ông chú thợ mở khóa ở tầng dưới cũng không dám đi ra ngoài, một mực đợi ở trong nhà, đặc biệt là trong rất nhiều căn hộ còn lưu lại máu và mùi ...

Đinh Vũ Cầm có thể coi là mạo hiểm mạng sống của mình.

Chính Vương Đào thì cầm ống nhòm và vũ khí đi tới tầng 6, thông qua công cụ mở khóa đã mở ra được khóa cửa dẫn lên mái nhà.

Ở vào thời điển tận thế bộc phát, mái nhà không có người nào đi lên, trên đó chẳng có gì ngoài mấy chiếc giá phơi quần áo cố định.

"Hô ----"

Mấy ngày nay một mực ở bên trong tòa nhà này, ít nhiều vẫn là có chút buồn chán.

Đột nhiên bước ra ngoài, nhìn bầu trời màu đỏ cam dưới ánh hoàng hôn, lập tức có một loại cảm giác thoải mái không nói ra được.

Nhưng khi Vương Đào đi tới mép mái nhà nhìn xuống, cảm giác vui sướng trong lòng lập tức chuyển thành cảm giác khẩn trương.

Bởi vì trên đường phố phía bắc ở bên dưới đầy rẫy zombie!

Ở vị trí này, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trước đây không thấy được.

Có rất nhiều zombie ở chân những bức tường và trong các góc hơn những gì Vương Đào tưởng tượng.

Có điều, tuy trông có chút dọa người nhưng nếu tiêu diệt được hết đám zombie này... vậy sẽ nhận được rất nhiều thứ a!

"Nếu như ném bom xăng thiêu chết bọn chúng, cũng không biết việc giết những con zombie đó được tính vào trên người mình không..."

Vương Đào lại đi tới phía nam, ở vị trí này, hắn cơ bản có thể nhìn thấy hết zombie đang lang thang trong sân của tiểu khu.

"1, 2, 3... 19, 20!"

Tổng cộng có 20 con mà hắn có thể nhìn thấy, còn những con không thể nhìn thấy trong tòa nhà thì hắn không biết, nhưng dù chỉ có 20 con này thì hắn cũng chưa thể giải quyết được.

Hiện tại, hắn cảm thấy cách tốt nhất là tìm cách dụ những con zombie này đi đâu đó để hắn có thể giết từng con một, hoặc đốt một ngọn lửa lớn thiêu chết tất cả chúng!

Nhưng hiện tại nghĩ đến chuyện này còn quá sớm, hắn lên mái nhà là nghiên cứu một chút xem nên làm thế nào để có thể thoát ra khỏi tiểu khu bị những con zombie vây quanh này.

Bây giờ tòa nhà số 4 đã được dọn dẹp sạch sẽ, mục tiêu tiếp theo của Vương Đào chính là đến nhà hàng "Đại Khẩu Cật Nhục" để lấy dầu diesel, nhân tiện tìm chút đồ ăn.

Cửa tiểu khu nằm ở phía tây, đối diện tiểu khu chính là nhà hàng "Đại Khẩu Cật Nhục", một cánh cửa kính của nhà hàng này được mở ra, còn cửa kính còn lại thì đã bị vỡ, bên trong không có zombie.

Con đường này tương đối hẹp, người đi lại cũng ít, bên ngoài cũng không có nhiều zombie, Vương Đào chỉ thấy được hai ba con.

Về việc làm thế nào để đi ra khỏi tiểu khu này ...

Vương Đào cảm thấy, cửa là chắc chắn không thể đi, bởi vì như vậy sẽ thu hút sự chú ý của 20 con zombie.

Mặc dù tốc độ chạy của zombie nhìn chung không nhanh lắm, nhưng nếu hắn một lòng chạy trốn, chỉ cần đừng có quá đen, hắn chắc là có thể chạy xuyên qua giữa 20 con zombie bên trong tiểu khu ... điều kiện tiên quyết là hắn không thể có bất kỳ sai lầm nào!

Rủi ro của kế hoạch này vẫn còn rất cao.

Hơn nữa hắn có chút lo lắng, lỡ như zombie bị hắn thu hút, theo hắn tiến vào trong nhà hàng nhỏ đó thì làm sao bây giờ?

Cho nên, Vương Đào cảm thấy vẫn là trèo tường ra ngoài sẽ đáng tin cậy hơn.

Tường rào của tiểu khu cũng không dày, chỉ là một bức tường gạch rất đơn giản, ước tính bằng mắt thường cao hơn hai mét.

Với khả năng của mình, việc trèo qua bức tường này tự nhiên không tính là gì.

"Đầu tiên là lao ra khỏi cửa của tòa nhà số 4, lao tới bức tường, sau đó trèo qua tường và lao nhanh vào nhà hàng nhỏ! Nếu như không có con zombie nào đuổi theo là tốt nhất, nếu như có zombie đuổi theo, vậy chỉ cần đóng cửa cuốn của nhà hàng nhỏ lại! Không nhìn thấy có zombie ở bên trong nhà hàng nhỏ, nếu như có zombie, cùng lắm thì chính là hai vợ chồng ông chủ Lý, ta có thể đối phó tối đa ba con zombie..."

Vương Đào nhanh chóng vạch ra kế hoạch hành động.

Tuy nhiên trước đó, hắn phải chuyển nhà trước đã.

Không gian trong căn hộ của hắn vẫn là quá nhỏ, nếu như lần ra ngoài này mọi chuyện suôn sẻ, hắn chắc chắn có thể tìm được rất nhiều vật dụng, vậy trong nhà không có chỗ để mà để.

Những vật tư tạm thời không có tác dụng kia, Vương Đào lại không nỡ vứt đi, cho nên, việc hắn đổi căn hộ lớn hơn là lựa chọn tốt nhất.

Về phần chuyển đi đâu, Vương Đào đã quyết định rồi, chính là căn hộ số 602 ở tầng trên.

Khi hắn đi xuống, Đinh Vũ Cầm vừa đúng đổ mồ hôi đầm đìa, cầm một thùng thủy tinh miệng nhỏ đi đến trước cửa nhà Vương Đào.

"Chị dâu đợi một lát nữa, không cần cho vào đâu, ta muốn chuyển nhà, chuyển tới tầng trên."

"A? Chuyển nhà?"

Đinh Vũ Cầm sửng sốt một lát, sau đó không biết là đang nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!