Chương 78: Lời tác giả

[Dịch] Tam Quốc Từ Đơn Kỵ Vào Kinh Châu Bắt Đầu

Tao Mi Đạp Mục

5.103 chữ

06-09-2024

“Tam Giang”, hai chữ này ý chỉ rất nhiều nơi, có thể là Tùng Giang, Tiền Đường Giang, Phổ Dương Giang,

hoặc là Trường Giang, Hoàng Hà, Lan Thương Giang.

Mà “Đông Bắc Tam Giang” lại là chỉ Hắc Long Giang, Ô Tô Ly Giang và Tùng Hoa Giang.

Cảm tạ ông trời không để ta rơi xuống những dòng sông kia mà chết đuối, mà là đến với khởi điểm “Tam Giang”, nhân sinh quả nhiên tươi đẹp xuyên suốt.

Nói trở lại chính truyện, đầu tiên phải cảm ơn biên tập phụ trách Thanh Chu, thật ra, trước khi bắt đầu cuốn sách này, ta từng gửi một số bản thảo thể loại khác cho Thanh Chu tiên sinh, ông ấy đã chỉ ra những thiếu sót cho ta, không khuyên ta đăng truyện, nếu không có ông ấy, rất có thể ta lại đi trên con đường "flop" thêm một lần nữa, nói thật, một tác giả "flop" như ta có thể nhận được sự chỉ dẫn tỉ mỉ như vậy của biên tập, thực sự khiến ta rất cảm động, cảm ơn Thanh Chu tiên sinh.

Quan trọng nhất, ta còn muốn cảm ơn các bằng hữu đã ủng hộ cuốn sách này, các vị mới chính là động lực giúp Lưu Kỳ tiếp tục chinh phạt thiên hạ.

Cảm ơn Minh Chủ Nhiên Cửu An, Hộ Pháp CzlJustalone, Đường Chủ Lương Châu Bán Oa, Ân Bì Tây, Đường Tố Lạc Ly, Thiết Quá Đôn Chỉ Ăn Ngư, Sam Thượng Lưu Sa, Đả Ngáp Khí, Lý Triệu Hiên Vân Nha, Shikamaru, Dạ Túy Mộc Diệp, Thái Bình Công Tử Đào Thương, Thanh Nguyên Kha, Tỵ Khai Vân Vụ Kiến Minh Nguyệt, Du Mạc … vân vân, thật sự quá nhiều, ta không thể kể hết ra được, nhưng mỗi một lần thưởng của các vị ta đều vô cùng cảm kích, ta cũng đang tích cực xây dựng cốt truyện, trong những ngày tháng tiếp theo, ta sẽ dùng số lượng và chất lượng để báo đáp mọi người, thực sự vô cùng cảm ơn.

Thực ra từ khi bắt đầu viết cuốn "Lưu Kỳ" này đến giờ, tâm trạng của ta luôn là ngũ vị tạp trần, mượn cơ hội hôm nay, ta xin nói một chút lời trong lòng.

Hai cuốn sách trước của ta —— "Viên Thượng" và "Đào Thương", ai đã đọc qua đều biết, thuộc loại Tam Quốc hài hước, nhớ lại lúc viết hai cuốn sách đó, ta bị mắng thảm thê l thảm thiết, có lẽ là vì cách thiết lập hài hước, thậm chí có rất nhiều người không nhắm vào nội dung truyện, mà nhắm vào bản thân ta để công kích cá nhân, giờ nghĩ lại những ngày tháng bị "ném đá" tơi tả ấy, hiện tại ta vẫn còn thấy sợ, nhưng đồng thời cũng rất thích thú, xem ra ta có chút tố chất "M" rồi.

Còn về cuốn "Lưu Kỳ" này, ta thừa nhận, đây là một cuốn sách mang tính chất chuyển hình.

Tuổi già rồi, không chịu nổi nữa rồi, lúc còn trẻ bị mắng ta còn chẳng sao. Tuổi đã lớn mà vẫn bị công kích cá nhân, ừm, dễ bị bệnh tim lắm.

Hơn nữa vẫn là thể loại Tam Quốc, cứ lặp đi lặp lại mấy cái chi tiết hài hước đó, bản thân ta cũng thấy ngán rồi, huống chi là độc giả, đã như vậy, ta nghĩ, chi bằng thay đổi một chút phong cách ôn hòa hơn, nghiêm túc một chút… Tất nhiên, cái "nghiêm túc" này không phải là cái "nghiêm túc" kia, truyện nghiêm túc không có nghĩa là nội dung nghiêm túc, phong cách nghiêm túc không có nghĩa là văn phong nghiêm túc, dù sao thì cũng là phải tìm một điểm cân bằng ở giữa, về sau ta sẽ dần dần khám phá.

Những anh em nào đã đọc qua "Đào Thương", có lẽ biết, đầu năm 2020, lão Sử ta đã bị bệnh... một loại bệnh tâm lý, vừa thời thượng vừa cao siêu, hehe, là bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, thực sự rất thảm, mỗi ngày đều bị giật mình tỉnh dậy vào 4 giờ rưỡi sáng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, buổi tối không dám ngủ, luôn bị khó thở do một số nguyên nhân không thể nào lý giải được… Hơn nữa, chi phí chữa bệnh thật sự quá đắt!

Nghĩ đến số tiền đã ném vào bệnh viện, ta lại thấy xót xa.

Trong trạng thái cơ thể và tinh thần như vậy, cuốn "Đào Thương" đã hoàn thành, cho dù là chất lượng hay tốc độ ta đều không hài lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, con người rốt cuộc không thể nào thắng nổi số phận.

Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là một nỗi tiếc nuối của ta.

Cho nên trong cuốn sách này, ta muốn bù đắp lại nỗi tiếc nuối ấy của mình.

Viết một cuốn truyện Tam Quốc thời cuối thời Hán tương đối nghiêm túc, không còn lấy hài hước làm chủ đạo, mà sẽ chú trọng vào những âm mưu, toan tính trong thời loạn thế, có lẽ sẽ xen lẫn một chút yếu tố vui vẻ, nhưng sẽ không còn là chủ đạo của cuốn truyện nữa, còn về phần viết có hay hay không, đó có thể là do vấn đề trình độ rồi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức.

Nói thật, viết nhiều truyện hài hước như vậy rồi, đột nhiên bảo ta viết một cuốn nghiêm túc, thực sự hơi không quen, trong trường hợp này, nhất định sẽ có sót, nhưng cho dù như vậy, ta vẫn mặt dày mong nhận được sự ủng hộ của mọi người.

Vẫn như lời hứa, khi cuốn sách được đăng tải, trong ngày đầu tiên vẫn sẽ đảm bảo mười chương.

Cũng mong mọi người tích cực đăng ký theo dõi, dù sao thì đối với một bệnh nhân từng mắc bệnh rối loạn ám ảnh như ta, lượt đăng ký chính là bảo đảm cơ bản để ta mua thuốc khi bệnh tái phát.

Dù thế nào, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.

Ngoài ra, trong thời gian tham gia "Tam Giang", xin mọi người cho xin vài phiếu đề cử, không dám nói lời to tát gì , chỉ mong cuối cùng kết quả đừng quá tệ, cho ta một chút cảm giác "Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, Cúi xuống ngắm hoa đẹp trăng trong."

----------------Này là lời văn của tác bên Trung----------------

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!