Chương 5: Ta Nói Đùa

[Dịch] Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch

Miên Y Vệ

4.531 chữ

27-11-2024

Có lẽ nhờ vào hiệu quả hạ thấp đề phòng của Xả thân vì nghĩa, thấy Đỗ Cách không có hành động gì khác, Phùng Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lặng lẽ lè lưỡi, liếm máu tươi còn sót bên mép vào miệng, vô cùng chân thành nói:

“Ta nhìn lầm rồi, Phùng Thất, ngươi ưu tú hơn những gì ta tưởng tưởng, trong khoảng thời gian ngắn đã bắt đầu quen với từ khóa. Nếu đặt ta ở vị trí của ngươi, chắc chắn sẽ không thể nào làm ra hành động dùng máu của mình để cứu người khác.”

“Cửu ca, việc này không liên quan đến chuyện ta có ưu tú hay không, đều là vì lợi ích chung của đội ngũ chúng ta.”

Đỗ Cách khiêm tốn, giống như chỉ mới làm một việc nhỏ bé không đáng kể:

“Ngươi cũng biết, từ khóa của ta là giữ gìn, là từ khóa loại phụ trợ, không tìm người hợp tác thì không thể đi quá xa trong khu mô phỏng này, về tình về lý thì ta đều nên cứu ngươi. Ta hi vọng sau này khi nắm tay chiến đấu, ngươi có thể yên tâm giao phía sau lưng cho ta. Dù sao thì trong lúc bảo vệ ngươi, ta cũng sẽ trưởng thành mà, đúng không.”

Phùng Cửu hơi sửng sốt, chợt cười nói:

“Nói không sai, đây mới cách hợp tác chính xác nhất, sợ là sợ những tên âm thầm trốn ở sau lưng giở trò âm mưu quỷ kế. Thất đệ, ta coi người là bạn. Gia tộc của ta có một chút thế lực, nếu chúng ta có cơ hội đặt chân vào top mười, ta nhất định sẽ nghĩ cách điều ngươi đến trường học tinh anh.”

Trường học bình dân, trường học tinh anh...

Đỗ Cách lại tìm được thêm một ít tin tức về thế giới của đối phương, hắn cười gật đầu nói:

“Cảm ơn, Cửu ca.”

...

Đỗ Cách quan sát giao diện cá nhân, vươn tay nhấn vào nút đóng, giao diện trong suốt, nhưng cứ lù lù trước mặt mãi, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn.

“Còn có máu không, lại cho ta thêm một ít đi.”

Phùng Cửu ngẩng đầu nhìn Đỗ Cách, có chút chờ mong nói:

“Ngươi đừng nói nha, uống một miếng máu của ngươi còn có tác dụng hơn gặm nửa tấm chiếu.”

Đúng là được một tấc lại muốn thêm một thước!

Đỗ Cách cúi đầu nhìn Phùng Cửu, cười nói:

“Hết máu rồi, còn cái ấy ấy thôi, muốn không? Một giọt vàng bằng mười giọt máu, ta cảm thấy thứ kia sẽ có tác dụng hơn máu...”

Nụ cười của Phùng Cửu cương cứng ở trên mặt, nhớ đến vẻ điên cuồng khi Đỗ Cách tự cắt lòng bàn tay lúc nãy, lại nhìn Đỗ Cách đang rất muốn thử, sợ hắn đột nhiên xúc động làm ra loại chuyện gì khác, gượng gạo nói:

“Lão Thất, ta nói đùa... Ọe...”

“Yên tâm, ta cũng đùa thôi!”

Thấy Phùng Cửu đang nôn khan, Đỗ Cách cong môi lộ ra chút ý cười:

“Nếu ngươi là nữ thì ta còn có thể suy xét một chút, một người đàn ông cao lớn thô kệch như ngươi, ngươi không thấy buồn nôn, ta cũng tự thấy gớm! Cửu ca, máu có gì ngon mà uống chứ, lúc nãy chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, bây giờ ta đã có thể nhúc nhích, nói thế nào cũng phải đi ra ngoài tìm hai bó cỏ khô mới mẻ về cho ngươi, không đúng, là đồ ăn đàng quàng, nếu chủ dựa vào uống máu, chỉ sợ dù cho ngươi có hút khô ta thì cũng không thể khỏe mạnh trở lại...”

Khóe mắt Phùng Cửu hơi run rẩy, phun vài cái, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, giục:

“Là ta chỉ lo để ý đến mấy chuyện nhỏ. Vậy phiền Thất đệ rồi, đi nhanh về nhanh. Nói thật, ta ăn đống chiếu này đến muốn phát nôn rồi, CMN thật sự không phải thứ mà người có thể ăn được.”

“Được rồi.”

Đỗ Cách gật đầu:

“Nhưng mà trước khi đi ra ngoài, ngươi phải nói cho ta biết bố cực và thành viên của Phùng gia. Nếu không ta không biết gì hết, đừng nói là tìm đồ ăn, có tìm được đường về hay không cũng là một vấn đề lớn đấy.”

“Là sơ sót của ta.”

Phùng Cửu vất vả ngồi dậy, cầm một mảnh ngói vẽ bố cục của Phùng phủ lên tường, vừa vẽ vừa nói:

“Vị trí hiện tại của chúng ta là Thượng Võ Viện, người sống trong sân này đều là bồi luyện giống chúng ta. Sân đối diên là Sùng Võ Viện, người ở bên trong là đệ tử Phùng phủ và hộ vệ, đi sâu vào trong nữa là Diễn Võ Trường, phòng bếp ở ngay Sùng Võ Viện...”

Phùng Cửu nói chừng ba phút mới nói xong bố cục của Phùng phủ và những nhân vật quan trọng.

Đỗ Cách kiên nhẫn nghe, cố gắng nhớ, lặp đi lặp lại hỏi mấy lần những chỗ hắn chưa chắc chắn, mãi đến khi xác nhận không còn sơ hở gì nữa thì mới gật đầu, đi ra khỏi cửa:

“Chờ ta.”

Hắn vừa bước ra khỏi cửa, cơ thể lập tức cong xuống, ôm ngực, khập khiễng bước về phía trước, mới khi nãy còn bị thương nặng, mới chớp mắt đã tung tăng nhảy nhót, chuyện này rất khác thương, cho nên lúc cần giả vờ thì vẫn phải giả vờ, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Thấy Đỗ Cách đột nhiên trở nên yếu ớt, vẻ mặt Phùng Cửu cực kỳ lạnh lùng, hắn ta ngẩng ngơ nhìn ra ngoài cửa, ngẩn người một lúc mới kéo một cọng chiếu ở dưới người lên, nhét vào miệng nhanh chóng nhai nuốt.

….

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!