“Cửu ca, tất cả đều trông cậy vào ngươi.”
Đỗ Cách rặng ra một nụ cười:
“Cửu ca, không biết hai tên bị chúng ta đoạt xá có thân phận gì nhỉ? Ngươi nói cho ta nghe đi, ta không hiểu gì hết, không khéo lại lộ tẩy...”
“Ngươi không có ký ức?”
Phùng Cửu kinh ngạc hỏi.
Quả nhiên, chỉ có hắn là không có ký ức, bà mẹ nó!
Đỗ Cách mắng thầm, chán nản nói:
“Không có bất cứ ký ức gì cả, ta cũng không biết chỗ nào có vấn đề nữa.”
Phùng Cửu thương hại nhìn Đỗ Cách, miệng liên tục chậc chậc:
“Có lẽ cái tên bị người xuyên không bị thương quá nặng, lúc đoạt xá đã chết mất rồi, cho nên mới bị mất ký ức! Khu mô phỏng cũng từng xuất hiện tình huống này, may mà gặp được ta, nếu không ngươi là một người có từ khóa thuộc loại phụ trợ, lại còn mất đi ký ức, vậy phải lăn lộn kiểu gì đây?”
Phù!
Đỗ Cách thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói:
“Xui xẻo thật!”
“Gặp được ta thì ngươi đổi vận rồi.”
Phùng Cửu phun ra một đống cặn cỏ không thể nào nuốt nổi, mắng:
“Xùy, CMN khó nuốt thật, chờ cơ thể khôi phục rồi, mỗi ngày đều phải ăn sơn trân hải vị mới được, nếu không rất có lỗi với nỗi khổ anh đây phải gặm chiếu.”
Hắn ta lại xé một cọng chiếu nhét vào trong miệng:
“Ở thế giới này, ngươi tên là Phùng Thất, ta là Phùng Cửu, thân phận của chúng ta chính là người bồi luyện cho thiếu gia và đệ tử của Phùng gia.
Đỗ Cách khó hiểu hỏi:
“Bồi luyện?”
“Thật ra là bao cát.”
Phùng Cửu lại phun cặn cỏ ra:
“Mấy thiếu gia kia không coi mấy người bồi luyện là người. Nếu không, ngươi cảm thấy vì sao chúng ta lại bị thương nặng như thế chứ? Chẳng qua chúng ta cũng coi như chiếm của hời rồi, nếu họ không bị thương nặng như thế thì chúng ta cũng không thể đoạt xá dễ dàng...”
Bao cát?
Mặt Đỗ Cách lập tức đen đi, quả nhiên vẫn là cách mở màn vô cùng thê thảm.
Hắn hỏi tiếp:
“Cửu ca, còn có tin tức quan trọng gì nữa không?”
“Nửa năm sau, thánh địa Kiều gia sẽ mở ra, đến lúc đó sẽ tổ chức đại hội võ lâm lần thứ mười, chọn lựa những thanh niên ưu tú trong giới võ lâm vào thánh địa tầm bảo. Có lẽ đây chính là chủ tuyến của thế giới này. Chúng ta phải nghĩ cách tham gia đại hội võ lâm, phải tiếp cận chủ tuyến thì mới có thể lấy được thứ hạng tốt.”
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, nghiêm túc nói:
“Công tử Phùng gia và đích truyền đang chuẩn bị cho đại hội võ lâm, tra tấn mấy người bồi luyện là chúng ta rất thê thảm, cho nên chúng ta mới bị thương nặng như thế này. Việc gấp nhất hiện tại chính là chúng ta phải nghĩ cách chạy ra khỏi Phùng gia, nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ bị họ luyện chết...”
…
Đại hội võ lâm?
Nghe được danh từ này, hai mắt Đỗ Cách lập tức sáng lên, thậm chí còn hòa tan cảm xúc uể oải do mở màn thê thảm mang đến.
Không có bất cứ người đàn ông nào có thể từ chối một thế giới võ hiệp.
Đương nhiên, chỉ còn nửa năm nửa đã đến thời gian tổ chức đại hội võ lâm, không có kỳ ngộ, chỉ e là không thể trông cậy quá nhiều vào việc tập võ, nhưng đây là khu mô phỏng trò chơi, chắc là sẽ không quá hà khắc với người chơi.
Huống chi, ở địa cầu không thể trải nghiệm được trò chơi chân thật như thế này, hơn nữa hắn còn có hack.
Tới cũng đã tới rồi.
Dù sao cũng phải kiến thức xem thử thế giới võ hiệp là như thế nào đúng không.
Đỗ Cách vẫn luôn quan sát Phùng Cửu.
Một lúc sau, Phùng Cửu đã gặm hết nửa tấm chiếu nuốt vào bụng, mí mắt đang sưng vù của hắn ta dần dập xẹp xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hiệu quả vô cùng rõ rệt nhanh chóng.
Nếu Thao Thiết có trợ giúp trong việc chữa trị vết thương, hai từ khóa của hắn cũng nhất định có thể có tác dụng.
Phùng Cửu nói chờ hắn ta khôi phục xong rồi sẽ giúp đỡ hắn chữa thương, nhưng Đỗ Cách lại không có ý định ký thác toàn bộ vận mệnh của bản thân vào trong tay người khác, huống chi những lời Phùng Cửu vừa mới nói vừa là uy hiếp lại vừa lợi dụng, không thể không đề phòng.
Tạm thời còn chưa có điều kiện để kích hoạt từ khóa đâm sau lưng, Đỗ Cách tập trung tinh thần vào “Giữ gìn”.
Giữ gìn: Là hành động bảo vệ, dùng lời nói và hành động để bảo vệ, bảo toàn, che chở...
Cẩn thận suy nghĩ lại định nghĩa của từ giữ gìn, Đỗ Cách gian nan hoạt động cơ thể, dịch tấm chiếu lót dưới thân ra, quan tâm nói:
“Cửu ca, tấm chiếu bên kia của ngươi có đủ ăn không, nếu không đủ thì bên ta vẫn còn, cho ngươi ăn hết.”
Khụ!
Phùng Cửu đang nhai chiếu rơm, vốn đã rất mắc nghẹn rồi, đột nhiên nghe được câu nói này, cỏ khô kẹt lại giữa cuống họng, lên không được xuống không xong.
Hắn ta liều mạng dùng bàn tay đang xé chiếu đấm mạnh vào ngực, khó khăn lắm mới phun ra được nắm cỏ khô nghẹn ở cổ họng.
Phùng Cửu lấy lại tinh thần, thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Cách, quát:
“CMN, ngươi cố ý đúng không? Chỉ là một tấm chiếu rách nát thôi, ta còn cần ngươi nhường sao?”
Giống như có một luồng nước ấm từ trong lòng dâng lên, Đỗ Cách cảm giác cơn đau đớn toàn thân giảm bớt đi một ít, ánh mắt của hắn hơi sáng ngời, không ngờ lại có tác dụng thật!
Cảm giác chân thật này...
Đây là uy lực của từ khóa sao?
Thích chết đi được!