Dù sao.
Họ trơ mắt nhìn Phùng Thất dần dần thay đổi theo những quyết sách của Phùng gia, cũng thấy Phùng Cửu nhờ ăn cơm mà khôi phục vết thương.
Thuộc tính của Thiên Ma không thể nào chỉ ước thúc Phùng Cửu mà không ước thúc Phùng Thất, Phùng Thất và Phùng gia bị cột chung với nhau là tốt rồi, vậy họ không cần lo đến chuyện phản phệ.
Phùng gia mạnh, Phùng Thất lại càng mạnh, người khác lại càng không dám trêu chọc Phùng gia, tương đương với việc Phùng gia có thêm một vị thần hộ pháp.
Đây là chuyện cực kỳ tốt!
Phùng Vân Kiệt cảm thán, may mà từ khóa của Phùng Thất là giữ gìn.
Trời phù hộ Phùng gia!
...
“Bây giờ các ngươi đã yên tâm chưa?”
Đỗ Cách nhìn mấy người họ, trên mặt lộ ra chút chua xót:
“Nếu các ngươi vẫn còn nghi ngờ ta, vậy cũng có thể bảo gia chủ triệu hồi những người đi tìm Thiên Ma về, lại phong tỏa tin tức Thiên Ma xuất hiệ, thậm chí có thể giết chết Phùng Cửu, lại chờ thêm một đoạn thời gian, chờ những Thiên Ma khác trên thế giới này phát triển mạnh mẽ, xem xem ta có bị yếu đi không...”
“...”
Phùng Cửu u oán nhìn Đỗ Cách, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, sao lại đốt lửa đến người ta nữa rồi, tuy rằng ta biết ngươi đang dùng phép khích tướng, nhưng cũng không thể cứ chơi ta mãi đúng không! Lỡ như họ làm thật thì sao?
“Thất tiên sinh nói đùa rồi.”
Phùng Vân Minh đi đến, ôm quyền nói với Đỗ Cách:
“Tiên sinh dốc hết toàn lực vì Phùng gia, sao chúng ta có thể không tin tiên sinh chứ? Mấy người Vân Kiệt họ còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài không cần so đo với họ.”
Hắn ta quay đầu trừng mắt nhìn hai người Phùng Vân Kiệt, quát lớn:
“Lão tam, lão tứ, còn không mau xin lỗi tiên sinh.”
“Tiên sinh, xin lỗi.”
Hai người Phùng Vân Kiệt vội vàng khom lưng với Đỗ Cách:
“Chúng ta không nên nghi ngờ tiên sinh.”
“Không có gì, tất cả đều chỉ là vì Phùng gia, nếu ta là các ngươi thì cũng sẽ không tùy ý tin tưởng một tên Thiên Ma đến từ ma vực.”
Đỗ Cách cười cười, đỡ hai người dậy:
“Nếu giải thích rõ ràng là tốt rồi, sau này mọi người đều là người một nhà. Các ngươi không cần lo lắng rằng ta sẽ có khúc mắc gì trong lòng, từ khóa đã giới hạn hành vi của ta, cho dù ta ở Phùng gia gặp phải chuyện ấm ức gì, gặp được nguy hiểm gì thì những lúc nên đứng ra cản đao, ta cũng sẽ cản đao cho người Phùng gia.”
“Thất tiên sinh có liên quan đến tương lai của Phùng gia, muốn cản đao thì cũng là chúng ta cản đao cho tiên sinh.”
Phùng Vân Minh cười nịnh nọt nói:
“Ai gặp chuyện gì thì tiên sinh cũng không thể gặp chuyện.”
“Đại công tử, không thể nói như thế được, các ngươi cản đao cho ta thì đó mới là hại ta đó.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Vân Minh, nghiêm túc nói:
“Đừng quên từ khóa của ta, cản đao tức là bảo vệ, bảo vệ sẽ có thể tiến bộ, không có ai thích hợp làm hộ vệ hơn ta đâu.”
Đến cả chút chuyện nhỏ như cản đao mà cũng muốn giành, vậy thì không thành vấn đề rồi, ba anh em Phùng gia liếc nhìn nhau, hoàn toàn yên tâm.
“Thất tiên sinh, ngài không ngại ta nói cho phụ thân biết thực lực của ngài đúng không?”
Thực lực Đỗ Cách tăng mạnh, lại trung thành và tận tâm với Phùng gia, thái độ Phùng Vân Minh cung kính hơn rất nhiều.
“Đương nhiên.”
Đỗ Cách nói:
“Để gia chủ chứng kiến thực lực của ta tăng trưởng, càng có thể làm ông ta càng thêm tin tưởng, ủng hộ sĩ khí của Phùng gia. Nhưng mà đại công tử, có chuyện này ta cần phải nhờ ngươi.”
“Mời tiên sinh nói.”
Phùng Vân Minh nói.
“Ngươi đi hỏi gia chủ xem ta có thể tu hành võ công của Phùng gia không.”
Đỗ Cách nói:
“Phùng gia cần có thời gian để quật khởi, thực lực của ta cũng không thể nào đột ngột tăng mạnh nhiều như thế như hôm nay mãi. Hơn nữa từ khóa chỉ có thể tăng mạnh sức mạnh và tốc độ của ta, nhiêu đó là còn chưa đủ, nếu có thể học được vài chiêu của Phùng gia, vậy tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ tăng cao lên rất nhiều.”
“Cái này không thành vấn đề, không cần hỏi phụ thân, ta có thể quyết định.”
Phùng Vân Minh cười nói:
“Chờ chút nữa để Vân Kiệt dạy ngươi là được rồi, hắn đã học xong toàn bộ võ công của Phùng gia.”
Phùng Vân Kiệt gật đầu.
“Thất tiên sinh, còn có gì muốn dặn dò nữa không?”
Phùng Vân Minh hỏi.
“Tạm thời không còn gì nữa.”
Đỗ Cách nói:
“Nếu để Vân Kiệt dạy võ công cho ta, vậy không cần phải ở trong Phùng gia. Chúng ta đi ra ngoài du lịch, vừa đi vừa học là được. So với người Phùng gia thì ta càng hiểu biết về Thiên Ma hơn, dễ phân biệt ra họ hơn, vẫn cứ là câu nói kia, chuyện gì cũng nên tranh thủ làm sớm nhất có thể...”
Đi vào thế giới võ hiệp, đương nhiên phải đi ra ngoài lang bạt rồi.
Có ma mới muốn ở yên một chỗ luyện công, bên ngoài càng có nhiều kỳ ngộ, Phùng gia quá yếu, rõ ràng không có tương lai phát triển gì cả.
Đến cả Thiết Chưởng Bang cũng không đối phó được, muốn người không có người, muốn thế lực cũng không có thế lực, không lẽ thật sự trông cậy vào họ đi ra ngoài tìm được một đống Thiên Ma về à?
Chờ họ tìm được người mang về thì mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi...