Đùnggg… Đoàngg… Một tiếng sấm rền nổ vang.
- Ngappp…
Mễ Nặc đang ngủ thì mơ hồ bị tiếng sấm đánh thức.
Cửa sổ một tia sét lướt nhanh qua.
- Đùng… đùng…
Ngay sau đó là tiếng sấm.
- Sét đánh rồi hả?
Mễ Nặc chớp chớp hai mắt, vội đứng lên.
Cô đi tới cửa sổ, ngước nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Trời đã sáng.
Lúc trước bầu trời còn trong xanh, mà giờ đã mây đen cuồn cuộn, làm cho người ta cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, đồng thời biết cảm thán tự nhiên vĩ đại.
- Một đêm đã qua.
Khóe miệng Mễ Nặc mỉm cười, mềm mại xoay người, đôi mắt đẹp nhìn về phía bức vẽ treo trên vách tường.
Cô si ngốc nhìn, ca ngợi nói:
- Mỗi lần xem nó mình đều cảm thấy không thể tin được.
Cô suy nghĩ cả đêm, cũng không cách nào hiểu được sao có thể vẽ đẹp như thế.
- Thật xấu hổ.
Mễ Nặc bụm mặt.
Cô nghĩ đến ngày hôm qua tự mình vẽ, thật sự là quá mất mặt.
Đùng… đùng…
Tiếng sấm lần nữa vang lên.
Mễ Nặc từ cảm thấy thẹn trung phục hồi tinh thần lại, không thôi nhìn lại lần nữa vẽ, mở cửa ra khỏi gian phòng.
Trong phòng khách lò sưởi đã tại đốt rơm củi.
- Người đâu?
Mễ Nặc nhìn quét một vòng thì không thấy ai, đi ra sân mới thấy Mục Lương đang bận rộn.
Cô nghi ngờ hỏi:
- Mục Lương, anh đang làm cái gì?
- Chuẩn bị để chứa nước mưa.
Mục Lương phối hợp với Rùa Đen cải tạo cái sân.
Anh chuẩn bị xây dựng mặt sân hơi nghiên để cho nước mưa tụ tập chảy về phía bồn tắm ở vị trí thấp hơn.
- Tôi cần làm gì?
Mễ Nặc vén tay áo lên.
- Cô đi làm bữa sáng trước đi.
Mục Lương suy nghĩ một chút, an bài nói:
- Chuẩn bị nhiều hơn một chút than củi, lát nữa cần dùng đến.
- Được rồi.
Mễ Nặc nhu thuận nói.
- Không ngờ, đêm qua mới mong mưa, ngày hôm nay đã tới rồi.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn sấm chớp trên bầu trời.
Anh nghĩ tới khi trời sáng, Kỳ Nhông Ba Màu truyền về tin tức, Huyết Hồ Tử đã xuất phát.
- Có thể buổi trưa sẽ dịch ra.
Mục Lương suy nghĩ về khoảng cách giữa hai bên, buổi trưa mình sẽ chạm mặt với đội ngũ Huyết Hồ Tử.
- Hiện tại nha, vẫn là chuẩn bị thêm một chút nước nữa.
Mục Lương từ sân lấy một ít cây gỗ, chuẩn bị làm thêm vài cái bồn lớn, có cơ hội thì phải chứa thêm nhiều nước một chút.
Răng rắc răng rắc…
Vụn gỗ bay khắp nơi, từng tấm ván gỗ hình thành, vị trí tiếp giáp giữa hai tấm ván gỗ bị anh gọt phẳng, vẫn còn hòn đá đánh bóng ở trên đó.
Bồn lớn cũng không khó làm, trong lúc nén tấm ván gỗ thì dùng tơ nhện bện vào ở giữa, chỉ cần xử lý thì sẽ không bị rỉ nước ra ngoài.
Hơn một giờ làm được một cái bồn lớn, tổng cộng làm ba cái bồn lớn.
Trong khoảng thời gian đó Mục Lương còn đi ăn sáng.
Tiếng sấm liên tục kéo dài đến buổi trưa thì trời mưa.
Mưa một chút chính là lớn mưa xối xả, hạt mưa đánh vào trên cơ thể còn có cảm giác hơi đau.
Trời mưa xối xả nên Rùa Đen cũng không di chuyển, tứ chi và đầu rúc vào trong mai rùa, yên lặng nằm ở bên cạnh một ngọn núi.
- Mục Lương, làm sao bây giờ?
Mễ Nặc nhìn trời mưa bên ngoài, có chút rục rịch muốn xông ra tắm.
Cô cũng không quên câu hỏi của Mục Lương: Cô không ngửi thấy mùi chua trên người hả?
- Cô mặc quần áo đi ra ngoài tắm à?
Mục Lương nhìn màn mưa ngoài sân, số lượng nước tắm ngược lại là đủ rồi.
- Đúng vậy, nếu không… Làm sao tắm?
Mễ Nặc nghi ngờ hỏi.
- Đi vào nhà tắm! Tôi sẽ mở nóc phòng vệ sinh ra.
Mục Lương liếc nhìn quần áo dơ trên người cô gái, mặc quần áo thì sao có thể rửa sạch.
- Được rồi.
Mễ Nặc bị nhìn gò má hơi hồng.
Mục Lương sử dụng năng lực, làm cho nóc của phòng vệ sinh mở ra hai bên, đợi mưa tạnh lại cho chúng hợp lại với nhau là được rồi.
Anh dặn dò cô:
- Đi đi, đừng tắm lâu quá.
- Được.
Mễ Nặc đỏ mặt chạy vào phòng vệ sinh.
- Không ngờ, tắm rửa cũng khó khăn như vậy.
Mục Lương gãi gãi tóc còn ướt.
Anh nhìn xung quanh, cởi áo đi ra ngoài trời mưa…
Vài chục phút qua đi, Mục Lương một lần nữa mặc quần áo vào tắm mưa, mang theo cả người ướt sũng đi vào phòng khách.
Anh ngồi xuống bên cạnh đống lửa đang cháy rực, bên trên còn đang nấu nồi canh thịt.
- Không có quần áo để thay, thật là có hơi phiền phức.
Mục Lương nắm tóc.
Anh đột nhiên nghĩ đến lúc trước lấy được năm cuộn vải, dùng mã tấu cắt ra một miếng vải dài ba mét.
Anh chọn một vị trí trên miếng vải, dùng mã tấu bằng sắt cắt ra một cái lỗ vừa cái đầu chui qua.
- Không có kim chỉ, dùng tơ nhện chắc cũng được.
Mục Lương gấp đôi miếng vải lại, vị trí bả vai anh chừa lại hai cái lỗ, như vậy cánh tay mới có thể xuyên ra được.
Còn lại hai bên miếng vải, anh dùng ngón tay dán miếng vải, tơ nhện lập tức tuông ra may hai mép vải lại với nhau, làm thành một cái áo không có tay.
- Híz-khà zz hí-zzz ~~
Mễ Nặc bị lạnh đến cơ thể run rẩy, hít một hơi lạnh đi ra phòng khách.
Lần này, cô tắm, giặt sạch hơn nửa canh giờ, khi đi ra thì thấy trong tay Mục Lương đang cầm một cái áo hình thù kỳ lạ.
- Mau tới đây thay quần áo.
Mục Lương ngoắc gọi cô cầm quần áo vào phòng thay.
- Cái này mặc kiểu gì?
Mễ Nặc không hiểu hỏi.
- Chui đầu qua lỗ giữa, sau đó đút hai tay vào hai cái lỗ hai bên là được rồi.
Mục Lương nhanh chóng giảng giải một lần, sau đó giục cô vào phòng.
Lúc này đông lạnh nên rất dễ bị cảm, ở thế giới tận thế này làm gì có thuốc tây với cả thuốc đông, hoàn toàn dựa vào sức miễn dịch vượt qua.
- Được rồi, làm tiếp một cái áo không có tay nữa.
Mục Lương lắc đầu cảm thán câu.
Anh không cảm thấy lạnh, nhưng quần áo ướt nhẹp dán trên người cũng không thoải mái.
Mễ Nặc thay áo xong thì đi từ trong phòng ra.
Cô cảm giác cái áo trống rỗng, đỏ mặt nói:
- Mục Lương, bộ quần áo này thật kỳ quái.
- Thật xinh đẹp.
Nghe thấy Mục Lương khen, trong nháy mắt cô giật mình kinh ngạc.
Bây giờ, khuôn mặt bẩn thỉu của cô đã rửa sạch, da thịt trắng noãn, nụ cười thơ ngây, kết hợp với tròng mắt màu lam to tròn.
Cùng với mái tóc màu lam dài ngang eo, tai thỏ màu xanh nhạt, cả người nhìn qua thật diệu dàng động lòng người.
Đặc biệt một đôi tai thỏ, có mị lực khác thường.
Mục Lương không ngờ sau khi cô tắm xong, quả thực tới một cô 18 biến, còn tuổi nhỏ mà đã có mị lực như vậy.
- Ngồi xuống uống hớp canh nóng ấm cơ thể.
Mục Lương cũng không muốn cô bị cảm.
Như vậy, mới là phiền toái nhất.
- Ừm, anh cũng qua đây uống đi.
Mặt Mễ Nặc hơi hồng, múc hai chén canh.
Mục Lương khoát tay áo:
- Cô uống trước đi, ta may sắp xong cái áo này rồi.