Muốn xây một căn nhà, cần đổ nền, dùng xi măng cốt thép… Đây là kiến thức cơ bản của con người khi xây căn nhà bình thường.
Sau khi, Mục Lương có động vật thuần dưỡng là Rùa Đen, nên đã bớt đi rất nhiều công đoạn.
Nền chính là mai của Rùa Đen, hơn nữa, nó có thể điều khiển mai đá và các tảng đá liên tục, điểm này có thể giảm đi các vật liệu như xi măng và cốt thép.
Còn lại chỉ việc dùng các viên đá tự tay đắp lên, xây thành tường.
- Thật thần kỳ.
Mễ Nặc ôm viên đá đặt trên đường kẻ màu đen đã vẽ sẵn.
Cô phát hiện các viên đá chồng lên nhau, hợp thành một thể, hoàn toànkhông có kẽ hở.
- Mễ Nặc, tường bên kia không cần phải đắp cao, phải chừa lại một khoảng trống làm khung cửa sổ.
Sau khi, Mục Lương cầm bản phác họa trong tay, phát hiện cô đã đắp một mặt tường rất cao.
Anh đi tới bên cạnh cô, dùng sức mạnh gỡ xuống vài viên đá, tạo thành một cửa sổ hình vuông.
- Như vậy ăn trộm sẽ dễ đi vào.
Mễ Nặc nhỏ giọng nhắc nhở.
Ở trong doanh trại, phần lớn các căn phòng đều không có cửa sổ, vì để phòng có kẻ gian bò vào trộm đồ.
- Ăn trộm bình thường sẽ không bò vào được.
Mục Lương cong lại ngón tay, khẽ búng cái trán của cô một cái.
- Hình như vậy.
Mễ Nặc ngơ ngác sờ trán một cái, sau đó rất lâu mới phản ứng lại.
Cô đang ở trên mai của Tiểu Huyền Vũ uy mãnh đồ sộ, thì sợ gì ăn trộm.
Mục Lương làm xong cửa sổ, rồi xoay người đi làm cửa phòng.
Thiết kế những thứ này, anh không thể chỉ cô, sợ là ngay cả xem bản vẽ, cô cũng sẽ không hiểu, trong mắt chỉ có hình ảnh phía trên!
Hai căn phòng đều sẽ có một cánh cửa, mỗi một căn cỡ mười mét vuông.
Ở giữa chính là phòng khách, khoảng 30 mét vuông.
Phòng vệ sinh sẽ đặt ở góc khuất trong sân, đường ống sẽ được dẫn xuống, hợp với mặt đất, mùi hôi sẽ không vọt vào trong phòng.
Hàng rào, sẽ xây cao khoảng nửa mét, cổng nhà sẽ đặt bên cạnh lưng rùa.
Mục Lương dạy cho Rùa Đen một ám hiệu đặc biệt, dùng một ít động tác riêng biệt, là có thể triệu hồi ra cầu thang đá.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đặc biệt ở lúc chuyên tâm làm việc, hoàn toàn không có cảm giác được thời gian đang trôi qua.
Khi trời gần tối, tầng mây phía chân trời đã xuất hiện một quả cầu màu da cam.
- Đã đã trễ thế này.
Mục Lương nhìn căn nhà đang xây dang dở, không có nóc nhà, trong lòng có một loại cảm giác thành công vô hình.
- Oa, cuối cùng cũng hoàn thành một nửa.
Mễ Nặc nhảy cẫng hoan hô, con mắt màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh.
Cô nắm chặt quả đấm nhỏ, hào hứng khuyến khích:
- Chúng ta chủ cần bỏ ra thêm chút sức, ngày hôm nay có thể hoàn thành.
Mục Lương lắc đầu nói:
- Mái nhà cần một ít gỗ mới có thể hoàn thành, hiện tại chỉ có thể dùng tạm viên đá xây đỡ.
- À? Vậy chúng ta đi tìm gỗ.
Mễ Nặc vội vàng muốn leo xuống mặt đất.
- Không cần đi tìm, đã có sẵn gỗ rồi!
Mục Lương níu lại cái gáy của cô.
- Có sẵn gỗ?
Mễ Nặc nghiêng đầu nghĩ.
- Cô nghĩ xem người trong doanh trại, hiện tại đã đi hết chưa?
Mục Lương nhàn nhạt nhắc nhở.
Lúc này, anh đã dùng suy nghĩ liên lạc với Kỳ Nhông Ba Màu , bảo nó quay lại doanh trại dò xét một lần, nhìn có người còn ở đấy hay không?
- Hiện tại trời đang chuẩn bị tối, chắc đã sớm rời đi.
Mễ Nặc không có ngốc, lập tức đã hiểu ý.
Cô trừng lớn con mắt màu xanh lam, tiếng hô thanh thúy vang lên:
- Chúng ta có thể đi tháo gỡ gỗ trong doanh trại để dùng.
- Đúng rồi, bây giờ, chúng ta quay lại doanh thôi!
Mục Lương ra lệnh cho Rùa Đen.
- Ngao ô…
Rùa Đen bắt đầu di chuyển, chậm rãi đi tới về phía doanh trại.
- Ý?
Mễ Nặc đứng yên một hồi, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Huyền Vũ đang đi, sao lại không có cảm giác đang di chuyển nhỉ?
- Vì Tiểu Huyền Vũ đang khống chế chấn động.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
Làm sao có thể không lay động, vật thể càng lớn, một chút chấn động cũng có thể dẫn đến rung lắc.
- Thì ra là như vậy.
Mễ Nặc đã hiểu ra.
Tốc độ của Rùa Đen không nhanh, có thể dựa vào kích thước thân thể khổng lồ của nó, một bước tương đương với mấy bước của người bình thường, ngược lại tốc độ lại nhanh hơn so với người bình thường.
Sau mười mấy phút, Rùa Đen đi tới gần doanh trại.
Lúc này, doanh trại đã không có một bóng người, đây là kết luận của Kỳ Nhông Ba Màu sau khi dò xét qua được.
- Tất cả mọi người đã rời đi.
Trong lòng của Mễ Nặc hơi buồn.
Cô đứng trên Rùa Đen, nhìn doanh trại đã không còn ánh lửa.
- Bộ lạc Nguyệt Đàm cách nơi này có xa lắm không?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
- Tôi từng nghe người ta đội săn bắn nói, hình như phải đi năm sáu ngày.
Mễ Nặc nhẹ giọng nói.
Mục Lương nghĩ đến Huyết Hồ Tử, hiếu kỳ hỏi:
- Bộ lạc Nguyệt Đàm có bao nhiêu người?
- Khoảng một vạn người, tôi cũng không biết có phải là thật hay không?
Mễ Nặc thán phục nói.
Một vạn người đối với cô mà nói, thật sự rất nhiều.
Đây cần bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu nước, mới có thể nuôi sống một vạn người.
- Xem ra là một bộ lạc lớn, vậy có thể yên tâm đúng không?
Mục Lương vỗ bả vai cô, lạnh nhạt nói:
- Sau này, chúng ta sẽ đi bộ lạc Nguyệt Đàm nhìn một chút, chẳng phải sẽ biết có phải thật vậy hay không?
- Hở?
Mễ Nặc ngẩn người, hoan hô hỏi:
- Sau này, chúng ta sẽ đến Bộ lạc Nguyệt Đàm sao?
- Cô muốn đi không?
Mục Lương nghiêng đầu nhìn đôi mắt màu xanh lam của cô.
- Tôi…
Mễ Nặc nhìn thẳng vào con ngươi màu đen của Mục Lương, thấy được ánh mắt khích lệ.
Cô cắn lấy đôi môi hình cánh hoa, nặng nề gật đầu một cái, thanh thúy hô to:
- Tôi muốn đi, tôi muốn đi xem thử chị tôi có ở nơi đó hay không?
- Mục tiêu tiếp theo của chúng ta chính là bộ lạc Nguyệt Đàm .
Mục Lương nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên.
-...
Mễ Nặc trong trẻo cười, nhìn Mục Lương, không biết vì sao, trái tim lại đập nhanh hơn.
Hai tay của cô không biết làm sao xoa dịu trái tim, gò má lại bắt đầu đỏ ửng.
- Đừng đứng ngây người ở đó, mau xuống xử lý đám gỗ này.
Mục Lương giơ tay lên, nhéo tai thỏ của cô một cái.
- Ai nha! Không cho phép nhéo lỗ tai tôi.
Mễ Nặc nhất thời la làng, không hài lòng giậm chân một cái.
Một chút rung động kia, đều bị một cái nhéo này xua tan mất.
Một trước một sau, đuổi theo nhau chạy tới mặt đất.
- Cô muốn tháo dỡ phòng nào?
Mục Lương đứng ở trước doanh trại, hỏi cô.
- Tháo dỡ mấy căn phòng kia, lúc trước, chính con của bọn họ đoạt lấy kỳ nhông của tôi.
Mễ Nặc do dự một giây, ngón tay mới chỉ vào mấy căn phòng khác.
- Vậy thì làm thôi! Chúng ta chỉ cần các khúc gỗ to.
Mục Lương dẫn đầu đi tới, nói:
- Cứ khiêng gỗ đến đặt bên người Tiểu Huyền Vũ là được, nó sẽ giúp chúng ta vận chuyển lên trên.
- Được.
Mễ Nặc vô cùng hứng thú đi vào mấy căn phòng đó.
- Bang bang…
Lấy sức mạnh bây giờ của Mục Lương, đi ăn trộm vô cùng ung dung, chỉ cần bứng lên mấy khúc gỗ lớn.
Một lần có thể khiêng năm, sáu cây gỗ.
Xây mái nhà cũng không cần nhiều gỗ, nhưng phải dự trữ nhiều củi gỗ nhóm lửa.
Trong chốc lát, một góc sân của ngôi nhà đang xây đã chất đầy gỗ.