Trở lại vài chục phút trước. Ngoài doanh trại, trong lều gỗ.
Tay chân Mễ Nặc nhanh nhẹn, lấy đồ trên lưng kỳ nhông xuống, sau đó ba con chuột đều đã bị lột da, lấy ra nội tạng, dùng sợi dây cột chắc, treo ở trên lò sưởi hun khói.
Cô cho tay vào trong hố cát, xoa tay qua lại, loại bỏ vết máu bị dính.
Không có nước rửa tay, chỉ có thể dùng hạt cát để xử lý đồ bẩn.
- Mục Lương làm sao đi lâu như vậy? Rốt cuộc là đi làm cái gì nhỉ?
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc, suy nghĩ xuất thần, nhìn lều gỗ ngoài cửa.
- Đã qua rất lâu rồi, không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không?
Cô sơ chế kỳ nhông và chuột, tiêu tốn gần hơn một giờ.
Hiện tại, Mễ Nặc rất rảnh rỗi, đợi đã lâu nhưng không thấy Mục Lương, nên càng thêm lo lắng.
Hoặc nói chính xác là cô độc, cảm thấy không có cảm giác an toàn.
- Ai nha! Mục Lương lợi hại như vậy, chắc sẽ không có việc gì.
Mễ Nặc lắc lắc cái đầu nhỏ, cố nén hoang mang trong lòng.
Cô tập trung nhìn vào mọi thứ trong lều gỗ, suy nghĩ nên đem theo thứ gì trong lều gỗ.
- Cái gối đầu này mang theo được, còn có tấm da chăn thỏ hoang này.
- Giường chiếu, tủ gỗ cũng phải dọn đi, nếu không… Sẽ không có giường ngủ.
- Chén gỗ cũng phải mang theo, còn có cái vại nước này có thể đựng nước.
Mễ Nặc nhìn tới nhìn lui, cảm thấy đồ vật gì đều không vứt bỏ được, nay cả cửa lều gỗ đều muốn dọn đi.
Đồ đạc trong lều gỗ, đều do chị cô mang theo cô, từng chút một thu thập, làm ra.
- Răng rắc răng rắc.
Cửa lều gỗ đột nhiên truyền đến tiếng ma sát, một giây kế tiếp đã được đẩy ra.
Một bóng dáng mơ hồ lờ mờ chen vào tiến lên.
- Người nào?
Mễ Nặc biến sắc, phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt rút ra dao xương bên hông.
Thân thể của cô liên tiếp lui về phía sau, đến cạnh lều gỗ.
- Híz khà zz hí zzz.
Kỳ Nhông Ba Màu hí vài tiếng, thân thể từ trạng thái ẩn thân hiển hiện ra.
- Người người… Người là Tiểu Thải?
Mễ Nặc kinh ngạc nhìn bộ dáng xa lạ của Kỳ Nhông Ba Màu.
Cô chần chờ một chút, nói:
-Nếu đúng, người gật đầu.
- Híz khà zz hí zzz.
Kỳ Nhông Ba Màu không thèm quan tâm lời nói của cô, uốn éo thân người, dùng móng vuốt lay sợi dây trói ở bụng.
- Thật ngốc, ngoại trừ Mục Lương, còn ai có năng lực làm cho một con kỳ nhông vận chuyển đồ đạc qua đây.
Mễ Nặc hơi suy nghĩ một chút, cũng biết mình rất ngu ngốc.
Cô thu hồ dao xương, tiến lên nói:
- Để tao giúp mày.
Kỳ Nhông Ba Màu thấy cô tới gần, ngoan ngoãn không uốn éo thân thể nữa, mặc kệ cho cô lấy xuống năm khúc vải, da sói, một thanh kiếm trên người.
Nó xoay người rời khỏi lều gỗ, tiếp tục đi vận chuyển đồ đạc cho chủ nhân.
- Khoan khoan? Mục Lương ở đâu?
Mễ Nặc vội vã hô.
Kỳ Nhông Ba Màu cũng không quay đầu lại mà cứ tiến đến.
Tuy động vật thuần dưỡng đã được tiến hóa, đã mở ra linh trí, IQ cũng chỉ tương đương với chỉ số của đứa trẻ hai ba tuổi, làm sao có thể nghe hiểu được lời của cô.
- Xem ra, hoàn toàn nghe không hiểu ta nói mà.
Mễ Nặc bất đắc dĩ thở dài.
Cô lại tập trung nhìn vào năm khúc vải, da sói, một thanh kiếm đang ôm trên người.
Mễ Nặc xoa nắn một góc của khúc vải, con mắt màu xanh lam sáng long lanh, nhận xét:
- Những thứ này sau khi được xử lý thật mềm nhẹ, chắc lấy lông thú tốt đan dệt thành vải.
- Chỉ là, Mục Lương lấy được vải từ nơi nào, năm khúc vải đều có thể may được mấy chục bộ quần áo.
Cô luyến tiếc buông khúc vải ra, rồi giũ ra da sói, xốc ra, nó còn dài hơn so với chiều cao của cô.
- Da sói này tuyệt đối là cấp bậc hung thú.
Mễ Nặc hưng phấn ôm da sói vào lẩm bẩm, sau đó nghi ngờ nói:
- Mấy thứ này, tại sao Mục Lương cũng có?
Cô không tự chủ được, bắt đầu nghĩ lung tung:
- Có phải Mục Lương có phải nói ra chuyện Huyết Hồ Tử tới tập kích với thủ lĩnh, nên những vật này là thủ lĩnh ban thưởng cho hay không??
Cô cảm thấy suy đoán như vậy, cũng có thể giải thích nguồn gốc của đồ vật.
Một lúc lâu, Mễ Nặc thả ra da sói, ngược lại cầm lên thanh kiếm.
- Thanh kiếm này, chỉ có người đội săn bắn đang dùng.
Mễ Nặc càng ngày càng cảm thấy suy đoán của mình là rất chính xác.
- Răng rắc răng rắc.
Một màn quen thuộc lần nữa xuất hiện, cửa lều gỗ bị đẩy ra.
Kỳ Nhông Ba Màu cõng một cái túi đi vào.
Mễ Nặc đã vội vàng tiến lên, hỗ trợ cởi xuống cái túi, lại nhìn theo hướng Kỳ Nhông Ba Màu rời khỏi.
Cô tò mò mở túi vải ra miệng:
- Không biết lại là thứ gì?
- Lạp lạp lạp???
Mễ Nặc ngây dại.
Một túi chứa đầy thịt khô đang đặt trước mặt cô.
Cô đột nhiên cảm thấy suy đoán của mình hình như sai, một tin tức có thể để cho thủ lĩnh rộng lượng như vậy sao?
- Không lẽ Mục Lương đến phòng thủ lĩnh trộm đồ chứ?
Mễ Nặc cúi đầu liếc nhìn thịt khô trong túi vải, lại quay đầu liếc nhìn năm khúc vải, một tấm da sói và thanh kiếm kia.
Tính theo tính cách của thủ lĩnh, làm sao lại thưởng cho mấy thứ này.
- Mục Lương nhất định là trộm đồ.
Mễ Nặc nhanh chóng cột chắc cái túi, ôm nhét vào dưới sàng, miễn cho có người qua đây lục soát.
- Chỉ cần qua được đêm nay thì tốt rồi, ngày mai trời còn chưa sáng sẽ lập tức rời đi.
- Mục Lương thật là, dù chúng ta phải rời đi, cũng không cần trộm nhiều đồ như vậy.
- Nếu không, hiện tại, cứ dời đến sau lưng Tiểu Huyền Vũ giấu nhỉ?
- Ừm, biện pháp này tốt, chờ Mục Lương quay lại, thương lượng với anh một chút.
Mễ Nặc giấu đi tất cả, đi tới đi lui trong lều gỗ, đang nghĩ về sau làm sao giấu đồ đạc.
Trả lại?
Không, không thể nào.
Mục Lương dựa vào bản lĩnh trộm được mọi thứ, tại sao cô phải trả lại chớ!