– A Cổ. Thủ lĩnh hô to ra phía ngoài đại sảnh.
- Vâng.
Một thanh niên cực kỳ bình thường đi vào.
- Hôm nay, chuyện tao phân phó cho mày, làm như thế nào rồi?
Khuôn mặt của thủ lĩnh âm trầm hỏi.
- Thủ lĩnh, tôi cũng chưa từng thấy qua người của Huyết Hồ Tử.
A Cổ cắn răng nghiến lợi nói:
- Tôi đợi ở gò núi giao hẹn một ngày, cũng không thấy người của bọn họ.
- Không thể nào, chuyện này tao tự mình thương lượng với Huyết Hồ Tử mà!
Thủ lĩnh bỗng nhiên đứng lên.
Khí thế của ông ta bức người nhìn A Cổ, đằng đằng sát khí nói:
- Mày thực sự không có gặp được người của Huyết Hồ Tử ở gò núi sao?
- Thủ lĩnh, tôi cũng không dám lừa ngài.
A Cổ cố kiềm chế, không lùi lại bước chân.
- Hanh! Vậy chắc là có chuyện gì làm bên đó chậm trễ.
Thủ lĩnh nhìn chằm chằm A Cổ một chút, thu lại sát ý, phân phó nói:
- Ngày mai, mày lại đi đến gò núi kia, nói cho bọn họ biết, thời gian sẽ quyết định sau.
- vâng.
A Cổ cung kính đáp.
- Đi xuống đi.
Thủ lĩnh khoát tay.
- Vâng.
A Cổ cúi đầu rời khỏi đại sảnh.
- Ầm!
Thủ lĩnh bỗng nhiên quăng cái bàn ra, rồi bắt đầu gào thét như dã thú:
- Một đám tạp chủng đáng chết, lại muốn rời khỏi bàn tay của ta.
Ông ta khàn khàn tiếng nói:
- Còn muốn đi Nguyệt Đàm bộ lạc… Không nghe lời vậy đều đi chết đi.
Từ khi nước ngầm trong giếng doanh trại không còn dâng lên, trong đội săn bắn, đã có người muốn rời khỏi, muốn gia nhập Nguyệt Đàm bộ lạc.
Ngày hôm nay, ba người dùng ăn tối với ông ta, chính là ba đội trưởng trong đội săn bắn.
Lúc ăn bữa cơm, ba người chính là đang thử thăm dò ông.
Trước đây nghe lời như chó, bây giờ muốn rời khỏi.
- Lúc đầu, tao còn muốn mang mấy ngươi gia nhập vào Huyết Hồ Tử.
Thủ lĩnh ngồi trên ghế, khóe miệng nhấc lên châm biếm:
- Hiện tại, xem ra đã có thể bỏ qua vài người.
Tìm kiếm nguồn nước? Chẳng qua là mượn cớ mà thôi.
Dựa theo, kế hoạch bàn bạc xong giữa ông và Huyết Hồ Tử, chờ người bên băng trộm đột kích, giết chết một ít người bên ngoài doanh trại.
Ông làm thủ lĩnh, vì bảo hộ người trong doanh trại, làm bộ bị ép, mang theo đội săn bắn, gia nhập vào Huyết Hồ Tử.
Dựa vào mấy chục người trong đội săn bắn, ông sẽ có quyền phát biểu nhất định ở trong băng trộm của Huyết Hồ Tử.
Huyết Hồ Tử chiếm được thành viên mở rộng danh số với một ít phụ nữ.
Thủ lĩnh chiếm được quyền lực, trở thành một trong các đội trưởng trong băng trộm Huyết Hồ Tử.
-...
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe ra lãnh ý, cố kiềm chế, anh như đang bị châm chọc.
Châm chọc là, Huyết Hồ Tử là thủ lĩnh doanh trại này.
Làm cho anh còn muốn nhắc nhở chuyện băng trộm Huyết Hồ Tử sắp đột kích vào, không nghĩ tới ngoài ý muốn nghe được chuyện ‘Phát rồ ‘ như vậy.
Dựa vào tính cách không kiêng nể thứ gì của băng trộm, một ít phụ nữ già yếu và trẻ con, anh có thể tưởng tượng được tương lai tàn khốc.
Nếu như, ngày hôm nay, cô ấy không có gặp phải bốn tên đạo tặc mật thám, quyết định ở lại doanh trại, không phải rời khỏi đi theo anh… Hậu quả là cái gì?
Mục Lương lắc đầu một cái, dứt khoát bỏ đi ý tưởng dư thừa.
Anh nhớ lại khuôn mặt tươi cười bẩn thỉu của cô, lại nhìn thoáng qua thủ lĩnh đang lẩm bẩm phát tiết.
Mục Lương đã quyết định, xử tử hình tên cặn bã này.
Anh cất bước từ trong bóng tối đi ra, cước bộ như u linh, vô thanh vô tức.
Né tránh ánh lửa đang cháy dọc theo tường, miễn cho phơi sáng cái bóng, lộ tung tích.
Cuối cùng, Mục Lương đi tới sau lưng thủ lĩnh.
- Tạp chủng đáng chết… Vì sao không ngoan ngoãn làm một con chó nghe lời.
Thủ lĩnh ngửa đầu tựa lưng vào ghế, càng chửi càng tức giận.
Mục Lương lạnh lùng nghiêng đầu một chút, liếc mắt đến vịn vải bông trên tay ghế, xốc lên khăn mặt, tiến về phía trước.
- Ba nữ nhi kia, dường như rất tốt… Ách…
Khi thủ lĩnh ảo tưởng làm sao thu thập đám chó không nghe lời, miệng đã bị khăn mặt ghìm chặt.
- Ô ô ô…
Ông ta sợ đến giãy dụa toàn thân, lại bị Mục Lương dùng cánh tay từ phía sau đứng ghìm chặt cái cổ.
- Chào mừng xuống địa ngục.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Ô ô ô…
Thủ lĩnh kinh hoảng, trừng lớn hai mắt, hai tay lay lấy cánh tay trên cổ.
Ông hoảng sợ phát hiện mình là một Cường Hóa Giả, lại bị một cánh tay ghìm chặt cái đầu, không thể lay động.
- Gặp lại sau.
- Răng rắc.
Cánh tay của Mục Lương như dao, đơn giản vặn gãy cái cổ của thủ lĩnh.
Khi sức mạnh toàn thân của thủ lĩnh mất đi, đầu vô lực rũ xuống ở trên tay vịn, chết không nhắm mắt, nhìn cửa đại sảnh.
- Cần gì chứ?
Mục Lương giũ ra khăn mặt, thuận tay ném ở trên đầu thủ lĩnh.
Giải quyết xong thủ lĩnh, anh thản nhiên tìm kiếm trong đại sảnh, nhặt lên mấy cây dao ăn bằng sắt trên mặt đất.
Mục Lương hoàn toàn không thèm chọn lựa, toàn bộ cầm lấy đồ vật bằng sắt ném vào trong túi đeo lưng.
Người khác đã dùng qua? Không quan hệ.
Anh chỉ cần tốn một chút thời gian, sẽ có thể chế tạo lại dùng.
- Thứ tốt còn không ít.
Mục Lương cầm lấy mấy con dao lớn treo trên vách tường, lấy xuống thanh kiếm, dùng mảnh vải nhỏ bọc lại, cột chắc đeo ở sau lưng.
Anh lục soát đại sảnh xong, lại đi vào trong gian phòng thủ lĩnh.
- Yêu, tên cặn bã này còn rất biết hưởng thụ đó.
Mục Lương nhíu mày, phát hiện bố trí trong phòng càng thêm xa xỉ.
Tấm nệm được làm từ da thú của loài không biết tên, trên tường treo ba cái tiêu bản Lang Đầu, trên tủ đầu giường còn bày một thanh kiếm tinh xảo.
Mục Lương giang tay ra, đầu tiên cấm lấy thanh kiếm tinh xảo đeo vào sau lưng, kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có một cái hộp gỗ.
Anh mở ra hộp gỗ, bên trong có bảy viên tinh thạch của hung thú lớn nhỏ không đều.
- Tìm được rồi.
Mục Lương nhếch miệng lên, thu lấy tinh thạch của hung thú, nắm chặt ở lòng bàn tay.
- Ting! Kiểm tra đo lường tìm được năng lượng thể, có chuyển hóa thành điểm tiến hóa hay không?
- Chuyển hóa.
Một trong nguyên nhân chủ yếu Mục Lương tới nơi này, chính là tìm tinh thạch của hung thú.
- Ting! Chuyển hóa thành công, thu được điểm tiến hóa: 340 điểm.
- Người không có tiền, không có nghĩa là không giàu.
Mục Lương lắc đầu cảm khái một câu.
Cộng thêm 80 điểm tiến hóa vốn có, hiện tại, anh có 420 điểm tiến hóa.
Đều có thể tiến hóa ra ba con động vật thuần dưỡng cấp 3.