Tất Phi Vũ…
Chỉ là một đạo diễn Hoa Hạ ít được biết đến.
Lực ảnh hưởng ở Berlin không bằng đạo diễn Cao Viễn của <Ti;ếng Sấm>, cũng không bằng đạo diễn Tang Cát của <Đồ Nhã>.
Doanh thu phòng vé…
Xem như <Con; Chó Trên Núi> bị lỗ vốn.
Elaine cũng không gặp được Avery. Tashi.
Lễ trao giải của Liên hoan phim quốc tế Berlin ngày càng đến gần, với tư cách là một trong ban giám khảo, Avery. Tashi hiển nhiên trăm công nghìn việc.
Họ phải xem đi xem lại phim nhiều lần, rồi bỏ phiếu chéo, họp để xác nhận, xem xét lại phim…
Trong thời gian này, anh ấy không được phép gặp mặt bất kỳ một đạo diễn hay nhân viên ngoài biên chế nào.
Trong lòng Elaine cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng sự tiếc nuối này không kéo dài lâu.
Trương Thắng đưa cô đi xem phim.
Phim triển lãm trong Liên hoan phim quốc tế Berlin, đẹp hay xấu gì hắn cũng dắt cô đi xem.
Tuy nhiên, ngoại trừ bộ phim <Con; Chó Trên Núi>, những phim khác họ đều phải tự mua vé.
Cô là ‘nhà phân phối phim’, nhưng chỉ là ‘trên danh nghĩa’ mà thôi, cô căn bản không thể thông qua được quá trình xét duyệt nhà phân phôi phim của Liên hoan phim quốc tế Berlin.
Đi nhìn từng bộ phim…
Thường thì những bộ phim mà cô đầu tư xem nhiều hơn và rất hài lòng đều được các hãng phim lớn mua lại.
Mà các bộ phim còn lại…
Mặc dù không phải là phim đáng để các hãng phim giành giật mua trước bản quyền, nhưng bên nhà sản xuất và các đạo diễn cũng chướng mắt Sailu, càng không thể nào đưa bản quyền chiếu phim độc quyền cho bọn họ được.
Giống hệt như những gì cô nghĩ.
Nhưng Trương Thắng không cảm thấy mất mát như vậy.
Elaine phát hiện, lúc mọi người nghiêm túc nhìn phim, Trương Thắng chưa bao giờ nhìn cả.
Sau khi bước vào phòng chiếu, mắt của hắn chưa bao giờ ngưng lại, quét lấy từng người một trong phòng chiếu phim như là X – quang vậy.
Thi thoảng nhìn người này lâu một chút, nhìn người kia nhanh một chút.
Sau khi bước ra khỏi phòng chiếu, hắn nhìn chằm chằm vào ‘danh sách nhân sự’ trong poster phim một lúc lâu.
Trương Thắng lúc nhìn poster tựa như một bức tượng vậy, cả người bất động…
Elaine thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu cô bước đến và đá Trương Thắng thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trạng thái này kéo dài trong vài ngày.
Elaine vẫn chưa ‘mua được’ bộ phim lý tưởng của mình.
Lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Berlin ngày càng đến gần.
Sau lễ trao giải…
Độ khó ‘bản quyền’ của một số bộ phim lý tưởng sẽ chỉ cao hơn!
Nhưng điều khiến Elaine mong đợi là đội ngũ trang hoàng của Trương Thắng đã đến rạp chiếu phim Sailu ở Pháp.
Họ đang cải tạo Sailu theo bản vẽ, gửi ảnh chụp mỗi ngày để Elaine của thể nhìn thấy quá trình đổi mới của Sailu.
Đó là cuộc đời mới của nó…
Đến sáng ngày 10/02.
Elaine tỉnh dậy từ cơn mơ.
Cô đi xuống lầu, lang thang quanh khu vực chiếu phim như thường lệ.
Phim nào nên nhìn cô đều nhìn cả rồi, chỉ còn những bộ phim không ai thăm hỏi, cuối cùng cũng chẳng ai đến xem.
Cô không thấy Trương Thắng.
Gọi cho Trương Thắng thì báo tắt máy, đến phòng hắn thì phát hiện trong phòng không có người.
Hình như hắn đi rồi?
Cuối cùng, cô nhìn thấy Trương Thắng trong quán cà phê bên dưới khách sạn.
Chỉ là…
Trương Thắng đang trò chuyện với một thanh niên mặc vest người Brazil…
......
“Giám đốc Trương, bây giờ tôi hẳn là một người thành công, hiện tại ra ngoài có xe sang đưa đón, tôi đến Berlin bằng khoang máy bay hạng nhất, nơi tôi đi đều có rất nhiều phóng viên vây quanh…Tôi đã là người của công chúng…”
“Ừm, bây giờ anh thật sự thành công rồi.”
“Giám đốc Trương, nếu tôi đã thành công như vậy thì tại sao cậu lại hủy bỏ hợp đồng đại ngôn của Quốc tế Obon? Tôi có thể mang rất nhiều lợi ích cho Quốc tế Obon!”
“Chúng ta đã chấm dứt hợp đồng.”
“Chúng ta chấm dứt hợp đồng, chỉ mang nghĩa tôi không còn làm việc dưới trướng cậu mà thôi, không có nghĩa là chúng ta không thể hợp tác ngang hàng mà…”
“Dawa, sau khi đi rồi anh vẫn còn học hỏi chứ?” – Trương Thắng không trả lời câu hỏi của Tom mà nhìn anh ta và hỏi.
“Cậu Trương Thắng, tôi tên là Tom!” – Tom nhìn thẳng vào Trương Thắng, gương mặt vốn cười tươi có thêm phần tức giận.
“Tên chỉ là một danh hiệu, tôi muốn biết sau khi chấm dứt hợp đồng, anh vẫn còn học sao?”
“Cậu Trương Thắng! Tôi đã biết chân tướng của thế giới này, cái gọi là nghệ thuật, cái gọi là tài hoa thật ra đều không quan trọng, quan trọng là tư bản muốn mình trở thành ai…”
“Anh ngừng học rồi?”
“Học những kiến thức điện ảnh đó có ích lợi gì? Lúc tôi nhận đại ngôn chưa một ai kêu tôi đánh giá điện ảnh qua, cho dù lần này tôi được Avery. Tashi mời đến Berlin cũng không có người hỏi tôi điện ảnh như nào cả, bản chất của thế giới này là vẻ ngoài, rất nhiều người đều tin tưởng vào con người được ‘xây dựng’ mà họ thấy, tôi chỉ cần đứng chung một chỗ với Avery. Tashi thì tôi chính là bạn của Avery. Tashi!”
“Anh nhìn thấy Avery. Tashi ư?”
“Anh ấy rất bận, tôi đương nhiên hông gặp được…”
“Anh được mời đến Berlin để làm gì? Làm ban giám khảo sao? Berlin mới anh đến là một trong những người giám khảo?”
“Những thứ đó không quan trọng, cậu Trương Thắng, tôi chỉ muốn nói cho cậu rằng hiện tại trọng lượng của tôi rất nặng, cậu sẽ hối hận nếu không hợp tác với tôi, hơn nữa cậu cản bản không thể tìm được người nào càng thích hợp hơn tôi để thay thế!” – Tom đột nhiên trở nên tức giận.
Ánh mắt của Trương Thắng khiến anh ta rất khó chịu, như thể chiếu rõ những nghèo khó, lạc hậu, chật vật và thậm chí là nhát gan xưa kia của anh ta.
Đối mặt với sự tức giận của Tom, Trương Thắng chỉ im lặng nhìn.