Chương 7: Không cần đâu!(1)

[Dịch] Ta Mới Một Tuổi, Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì?

Vệ Bát Nguyệt

8.574 chữ

10-09-2024

Những ngày tiếp theo, thời tiết chuyển nắng, Kinh Đô Phủ thêm phần sinh khí, nhưng vẫn còn rét lạnh.

Bất quá theo lễ Nguyên Tiêu sắp đến, trước cửa các hộ gia đình đều treo đèn lồng đỏ, không khí lễ hội rộn ràng hơn.

Chỉ có điều Trần Dật lại cảm thấy có chút thất vọng.

Sinh nhật hai tuổi không có gì đặc biệt.

Ngoại trừ món điểm tâm do lão cha tiện nghi của hắn phân phó phòng bếp chuẩn bị, không còn món lễ vật thực chất nào khác.

May mắn là Hạ Uyển Uyển đã cho hắn vài ngày “nghỉ lễ”.

Nàng không chỉ không an bài lịch học mà còn cho phép hắn đi dạo bên trong Hầu phủ.

Tất nhiên, phải có người hầu đi cùng.

“Thiếu gia, ngài muốn đi đâu xem? Ta dẫn ngài đi qua.”

Tên gia đinh trẻ tuổi quỳ xuống, ngang tầm với Trần Dật, mỉm cười hỏi.

Trần Dật nghĩ nghĩ, nói: “Diễn võ trường đi.”

“Cái này,” tên gia đinh tỏ ra khó xử nói: “Thiếu gia, theo quy định của phủ, hạ nhân không thể vào đó.”

“Ồ, vậy ta có thể đi vào không?”

“Ngài thì đương nhiên là có thể, chỉ là…”

“Vậy thì đi thôi.”

Không cho hắn cơ hội cự tuyệt, Trần Dật nhanh chóng chạy ra khỏi hậu viện.

Nếu không phải Hạ Uyển Uyển không cho hắn cơ hội, hắn đã sớm muốn đi xem diễn võ trường rồi.

Không qua bao lâu sau, tên gia đinh đã dẫn hắn đến trước luyện võ trường phía tây của chính viện, mặt mày nhăn nhó nói:

“Thiếu gia, vào trong nhớ đừng chạy lung tung, nếu người bị va chạm hay bị thương, ta sẽ không sống nổi.”

“Yên tâm…”

Qua loa một câu, Trần Dật đi thẳng vào diễn võ trường.

Hắn đã hai tuổi rồi, có thể chạy nhảy, lại còn học được kiếm đạo cơ sở, cẩn thận một chút thì không có vấn đề gì.

Không nghĩ tới, vừa bước vào diễn võ trường, Trần Dật đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc!

“Lại có cả cự nhân cao chừng mười mét!?”

Cự nhân mười mét!

Như một ngọn núi nhỏ, nó đứng sừng sững ngay trước cửa ra vào diễn võ trường.

Thân hình nó to lớn, vạm vỡ, bốn chi thô kệch với những khối cơ bắp cuồn cuộn, mạch máu nổi lên như những sợi dây leo.

Nó để trần thân trên, chỉ đeo một chiếc giáp hộ tâm từ vai chéo qua ngực, mỗi tay cầm một thanh thiết chùy thô ráp, cán chùy có những chiếc gai nhọn chĩa ra.

Trần Dật ngửa đầu, bàn tay nhỏ đặt trên trán che đi ánh nắng, chăm chú quan sát gã cự nhân.

Chẳng mấy chốc, hắn liền phát hiện ra cái đầu của gã cự nhân này không giống như đầu người, mà trông như một loài vượn—mặt đầy lông, răng nanh lộ ra, đôi mắt to như cái chuông đồng nhưng không còn sự sống.

Chết rồi sao?

Trần Dật lẩm bẩm: "Yêu ma đã chết… Huân chương vinh quang?"

"Đúng vậy, đây chính là một đầu yêu ma đã chết."

Lúc này, một giọng nói vang lên, Trần Dật cảm thấy có người nhấc bổng mình lên.

Hắn quay lại nhìn, nở nụ cười: "Nhị thúc."

Người đến chính là Trần Thái Hành, thân đệ đệ của Vũ An Hầu, là một vị hán tử trung niên với bộ dáng lôi thôi lếch thếch.

Tựa như hiện tại, Trần Thái Hành mặc một bộ y phục màu xanh dương, tóc buộc sơ sài, gương mặt đen nhẻm với bộ râu quai nón, nhưng nụ cười của hắn lại rất thân thiện.

"Tiểu Dật nhi, vẫn nhớ nhị thúc à?"

"Nhớ chứ, Thái nãi nãi thường nhắc đến thúc."

"Thái nãi nãi nhắc gì đến ta?"

Trần Dật nhớ đến những lời "nhắc nhở" của lão phu nhân về Trần Thái Hành, mà lần nào cũng gọi hắn là "thứ vô dụng", nên quyết định không nói ra.

Hắn đảo mắt, chỉ vào đầu yêu ma có bàn chân còn to hơn cả cơ thể của mình hỏi: "Nhị thúc, sao đầu yêu ma này lại ở trong phủ?"

Trần Thái Hành trả lời ngay: "Võ đạo trọng yếu ở chỗ cần có dũng khí, đầu yêu ma này ở đây là để cho đệ tử Trần gia chúng ta luyện tập sự can đảm."

Trần Dật nhìn thêm lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lưỡng lự.

Trần Thái Hành nhận thấy sự khác lạ của hắn, nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: "Tiểu Dật nhi có sợ không?"

Hắn suýt nữa thì quên mất.

Theo quy định của gia tộc, những hài tử lần đầu vào diễn võ trường đều phải có người giám sát, phòng ngừa uy thế của yêu ma làm hại.

Mà vị chất tử này của hắn không những tự mình tiến đến diễn võ trường, mà còn đối mặt với thi thể yêu ma cấp bậc yêu vương...

"Không sợ," Trần Dật do dự một chút, rồi hỏi: "Nhị thúc, chẳng lẽ có người lại sợ một con yêu ma đã chết sao?"

Hắn không chắc câu trả lời này có vấn đề gì không.

Hoặc là thi thể yêu ma này có một loại tác dụng đặc biệt nào đó mà hắn chưa phát hiện?

"Đương nhiên là không, ai lại sợ một con yêu ma đã chết chứ, ha ha ha..."

Trần Thái Hành đã xác định, tên tiểu chất tử này của mình hoàn toàn chính xác không sợ.

Phải biết, lần đầu tiên hắn đến diễn võ trường cũng đã bị thi thể của đầu yêu ma này làm cho tay chân run rẩy.

Mà cho dù biểu hiện như vậy, phụ thân vẫn tán dương hắn vũ dũng.

Vậy biểu hiện không hề sợ hãi kia của Trần Dật, thì nên đánh giá như thế nào?

Trời sinh vũ đảm?

Võ đạo thiên tài?

Trần Thái Hành quyết định sẽ đem chuyện này kể cho đại ca nghe, sau đó nói: "Đã đến diễn võ trường, nhị thúc liền dẫn ngươi đi dạo một vòng."

Trần Dật theo phản xạ lập tức cung kính nói: "Đa tạ nhị thúc."

Sau khi phản ứng lại, hắn không khỏi mỉm cười.

Xem ra một năm nay nghe các vị tiên sinh giảng bài, vẫn có chút hiệu quả.

Nếu không phải vì đang được Trần Thái Hành bế, hắn còn có thể dựa theo lễ nghi mà hành lễ trưởng bối.

"Mẫu thân có dạy lễ nghi cho ngươi sao?"

"Vâng, không chỉ lễ nghi mà còn cả đọc sách, hiểu biết về thiên văn địa lý nữa."

"Nhiều như vậy..."

Một lớn một nhỏ, hai thân ảnh đi vòng qua thi thể yêu ma, bắt đầu dạo chơi bên trong diễn võ trường.

Toàn bộ diễn võ trường có diện tích rất lớn, gần như chiếm phần lớn diện tích của trung viện.

Ngoài khu vực dành cho đệ tử Trần gia luyện tập võ đạo, phía sâu bên trong còn có Tàng Thư Các cùng với Bảo Khí Lâu.

Trong Tàng Thư Các chủ yếu lưu trữ các loại công pháp bí tịch, những tổng kết của tiền nhân, cùng với một số điển tịch của bách gia.

Bảo Khí Lâu thì là vũ khí, giáp trụ cùng với các bảo vật mà Trần gia đã thu thập qua nhiều thế hệ.

Đồng thời, Trần Dật còn giải đáp được một nghi hoặc, tại sao từ bên ngoài diễn võ trường lại không thể nhìn thấy đầu yêu ma khổng lồ kia.

Hóa ra toàn bộ diễn võ trường đều được trận pháp của Đạo môn ngăn cách, âm thanh cùng với cảnh tượng ở nơi này đều không thể truyền ra bên ngoài.

Chỗ tốt không ít.

Như lời của Trần Thái Hành, trận pháp này không chỉ có không để cho yêu ma hù dọa ngoại nhân, mà còn phòng ngừa người khác học trộm võ đạo của Trần gia.

Sau khi đi một vòng quanh diễn võ trường, Trần Dật cùng với Trần Thái Hành quay lại khu vực luyện võ.

Nơi này đã có hơn một trăm đệ tử của Trần gia đang tập luyện, đa số đều là chi thứ, cùng với một số ít là con cháu của hạ nhân.

Trong đó, người nhỏ tuổi nhất trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi.

"Hự!" "Ha, ha!"

Lúc này, những người này đều đang riêng mình chiếm giữ một phần khu vực để luyện võ.

Có người luyện quyền pháp, có luyện đao, kiếm.

Trần Dật bắt đầu quan sát những người đang luyện kiếm, nhưng chỉ qua vài giây, hắn quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Bên cạnh, Trần Thái Hành vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Trần Dật.

Hắn vốn tưởng tiểu chất tử này của mình sau khi lấy được thanh ngọc kiếm sẽ hứng thú với kiếm pháp, nhưng không ngờ hắn lại không có chút biểu cảm nào.

Suy tư một lúc, Trần Thái Hành dò hỏi: "Tiểu Dật nhi thấy các ca ca thế nào?"

Trần Dật liếc nhìn hắn một cái, rồi mỉm cười gật đầu: "Đều rất lợi hại."

Đừng nói, đối với hơn mười mấy tên đệ tử của Trần gia đang luyện kiếm pháp ở kia, hắn rất khó để đưa ra đánh giá.

Nếu như nhất định phải đánh giá, chỉ có thể nói tám chữ – sai sót quá nhiều, thật không đáng xem!

Với ánh mắt của Trần Dật, đã đạt tới trình độ nhập môn về kiếm đạo, hắn thấy bước chân cùng với kiếm pháp của những người này đều có quá nhiều lỗ hổng.

Không biết là do kiếm pháp mà Trần gia dạy vốn đã như vậy, hay là những người này không có thiên phú nên học không tới nơi tới chốn.

Tóm lại, những người bên trong diễn võ trường này khiến hắn có chút thất vọng.

Trần Thái Hành xoa đầu hắn: "Đừng lo, chờ ngươi hoàn thành Trúc Cơ, cũng sẽ lợi hại như bọn hắn thôi."

Trần Dật:...

Không cần đâu!

Nếu mà giống bọn hắn, chỉ sợ con đường tương lai của mình sẽ giống như những gì mà bảng mô phỏng đã dự đoán… Thảm!

Không qua bao lâu sau, Trần Dật từ biệt Trần Thái Hành rồi rời khỏi diễn võ trường.

Tên gia đinh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu thiếu gia, sắc trời cũng đã không còn sớm, hay là về viện nghỉ ngơi, ngày mai lại đi dạo tiếp?"

"Được."

Trần Dật gật đầu đồng ý, theo gia nhân trở về hậu viện, nhưng trong lòng lại nghĩ đến những gì đã thấy ở diễn võ trường.

Hai điểm khiến hắn ấn tượng nhất chính là thi thể của yêu ma khổng lồ cùng với Tàng Thư Các ở chỗ sâu.

Đợi sau khi hắn hoàn thành Trúc Cơ, nhất định hắn sẽ dành thời gian đến đó để đọc sách.

...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!