[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

/

Chương 6: Sự hâm mộ của thành viên trong group.

Chương 6: Sự hâm mộ của thành viên trong group.

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Nộn Lăng Như Mộng

5.691 chữ

20-10-2023

Trương Hổ (5): “Chẹp chẹp chẹp, người mới đúng là may mắn, không thức tỉnh biết trước tương lai sợ là đã chết tươi thật rồi. Đây đúng là hành vi sai lầm kinh điển của người xuyên không.”

Phương Vân (3): “Đúng vậy, thế giới quan khác nhau, là điểm chí mạng.”

Vương Bình (66): “Cho nên rốt cuộc là nguyên nhân gì…”

Khóe miệng của Vương Bình hơi co giật.

Đám người này, nói ẩn dụ người này ác hơn người trước, chính là không nói nguyên nhân cụ thể, khiến người ta rất bó tay.

Thái Vĩnh Long (1): “Đám người các ngươi, bắt nạt người mới rất sướng đúng không?”

Lúc này, Thái Vĩnh Long cũng lên tiếng khiến Vương Bình hơi cảm động.

Sau đó, một giây sau, biểu cảm của hắn đã cứng đờ rồi.

Thái Vĩnh Long (1): “Có sao nói vậy, bắt nạt người mới quả thật rất sướng, cộng thêm ta nữa, cười đểu.jpg.”

Vương Bình (66): “…”

Ngô Quân (20): “Ta cảm thấy các ngươi vẫn đừng nói ẩn dụ nữa, nếu không tâm thái của người mới sẽ sụp đổ đấy. Nói thì nói vậy, trên thực tế, bản thân ta cũng rất tò mò, o( ̄︶ ̄)o.”

Lưu Mai (15): “Rất đơn giản. Ngươi cho rằng đồ ăn vặt hiện đại là cao lương mỹ vị, trên thực tế thì không phải như vậy. Đồ ăn vặt của hiện đại, đều là đồ thêm chất phụ gia, chất bảo quản linh tinh, cho dù là nguyên liệu nấu ăn cũng có thuốc trừ sâu. Lúc trước trên mạng cũng có một vụ, người xuyên không ngây thơ tưởng rằng lấy mì gói cho Hoàng Đế ăn là có thể khiến hắn lưu luyến quên đường về, nhưng trên thực tế lúc đổ gói gia vị đã bị coi là hạ độc, bị chém rồi.”

Phương Vân (3): “Ví dụ của Lưu Mai rất đúng, nhưng không phải vô cùng thỏa đáng. Người cổ đại bình thường có thể ăn không xảy ra vấn đề gì. Nhưng nếu như là thế giới có lực lượng siêu phàm, thì có thể dễ dàng cảm nhận ra đồ bản thân đã ăn vào bụng có độc hay không. Thậm chí có tồn tại mạnh mẽ, chưa ăn vào bụng đã có thể phán đoán ra được.”

Trương Hổ (5): “Hai người bên trên nói rất toàn diện rồi, cho nên ngươi biết ngươi sai ở đâu rồi chứ. Đồng thời, bọn ta cũng có thể phán đoán ra cốt lõi, thế giới ngươi xuyên không chắc không phải thế giới bình thường, là thế giới của lực lượng siêu phàm, thôn trưởng kia chắc chắn cũng không phải người bình thường.”

Vương Bình: “…”

Xem xong phát ngôn của các tiền bối người xuyên không, người Vương Bình tê dại rồi.

Hay lắm, nguy hiểm này đúng là chỗ nào cũng có, khó lòng phòng bị.

Một chi tiết nhỏ làm không đúng là phải chết.

Đồ ăn vặt ở trong mắt người của thế giới khác là có độc, điều này ai có thể ngờ tới được.

Vương Bình (66): “Vậy bây giờ ta phải làm thế nào…”

Thái Vĩnh Long (1): “Còn có thể làm thế nào, dự báo tương lai của lựa chọn không lấy đồ ăn vặt ra thôi.”

Vương Bình (66): “Bàn tay vàng này của ta, một ngày chỉ có thể dùng một lần… sáng sớm mới làm mới số lần.”

Thái Vĩnh Long (1): “Ơ, một ngày một lần? Được rồi, xem ra bàn tay vàng của ngươi không lợi hại như ta tưởng tượng. Đương nhiên, cho dù là như vậy vẫn mạnh hơn rất nhiều bàn tay vàng rồi.”

Lưu Mai (15): “Gan ngươi to có thể trực tiếp lên. Đương nhiên, ta càng đề nghị ngươi cẩn thận chút, đợi đến sáng sớm làm mới số lần rồi nói sau.”

Trương Hổ (5): “Lưu Mai nói đúng. Mặc dù trong tình huống bình thường, ngươi nhất định phải đi mạo hiểu, nhưng ngươi có bàn tay vàng dự báo tương lai, không cần quá vội.”

Phương Vân (3): “Nhưng mà các ngươi chưa từng cân nhắc tới khả năng một mình qua đêm ở trong rừng sẽ bị sinh vật kỳ quái gì tập kích sao? Cho dù cách thôn không xa cũng không an toàn nhỉ.”

Ngô Quân (20): “Ta nhớ… Người mới số 36 chính là tình huống như vậy nhỉ, vì xoắn xuýt có nên vào bộ tộc phía trước hay không rất lâu, sau đó bị một con trùng độc cắn, trực tiếp chết thảm.”

Thái Vĩnh Long (1): “Tiểu Ngô nói đúng, ở bên ngoài không an toàn. Số 36 à, hắn chết hơi bi thảm, rõ ràng bàn tay vàng của hắn có thể nói là bàn tay vàng mạnh nhất từng xuất hiện cho đến giờ, chỉ cần giết người là có thể trở nên mạnh mẽ, nếu âm thầm trưởng thành, tương lai chắc chắn vô địch.”

Phương Vân (3): “Cho nên loại chuyện xuyên không này quá nguy hiểm, cho dù ngươi có bàn tay vàng trâu bò, không có vận may vẫn là uổng phí, nên chết vẫn phải chết.”

Ngô Quân (20): “Đừng nói nữa, các ngươi còn nói tiếp, ta cảm giác tâm thái của người mới sắp sụp đổ thật rồi.”

Vương Bình (66): “…”

Vương Bình thật sự tê dại rồi.

Hay lắm, hắn vốn cũng muốn chờ sau khi số lần giả lập làm mới rồi tiến vào, như vậy an toàn hơn chút.

Nhưng bây giờ xem ra không hẳn là vậy.

Nguy hiểm này đúng là chỗ nào cũng có… Không cẩn thận cái là sẽ chết.

Trong phút chốc, hắn đã mừng thầm vì có được bàn tay vàng máy giả lập nhân sinh trâu bò, nhưng nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.

Trong tiểu thuyết lúc trước hắn từng đọc, nhân vật chính có được hệ thống máy giả lập có thể dễ dàng sống sót, sau đó nhanh chóng quật khởi, tung hoành thiên hạ.

Lúc trước hắn cũng cảm thấy tương lai của mình tươi sáng, mặc dù khởi đầu đã chết khiến hắn phải than phiền, nhưng trong lòng vẫn có mơ mộng hão huyền.

Bây giờ xem ra, cho dù có được bàn tay vàng mạnh mẽ, dương dương đắc ý cũng là chuyện không chấp nhận được.

Nhất định phải chú trọng tất cả chi tiết, vô cùng thận trọng mới được.

Trương Hổ (5): “Người mới không nói chuyện rồi, xem ra tâm thái sụp đổ thật rồi.”

Lưu Mai (15): “Đám người các ngươi chỉ biết bắt nạt người mới. Mọi người đều là đồng loại, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Vương Bình, theo miêu tả lúc trước của ngươi, ta cảm thấy người trong thôn này thật ra khá tốt đấy, nếu không cũng sẽ không để ngươi vào thôn. Cho nên, ngươi hoàn toàn có thể đến thôn đó. Đương nhiên, đây là phán đoán của cá nhân ta, cụ thể muốn đi hay không vẫn là phải để ngươi tự đưa ra phán đoán.”

Ngô Quân (20): “Ta oan quá, ta là người rất tốt đấy.”

Trương Hổ (5): “Ta cũng là người tốt, ánh mắt ngây thơ.jpg.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!