Chương 1329: Đại kết cục

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Nộn Lăng Như Mộng

9.574 chữ

22-11-2023

Trong phút chốc, những Hai Chữ Số từng có số tầng vượt tháp khá thấp này cũng nhớ đến chuyện vị kia của Trần Vương cung ban đầu.

Vị kia cũng đơn giản là gom đủ người thôi.

Cuối cùng cũng để Hai Chữ Số tổ đội với hắn thu hoạch rất nhiều.

Chỉ là thủ đoạn của vị kia quá ác, trong quá trình vượt tháp không ‘êm dịu’ và thoải mái như Vương Bình.

Không lâu sau, Vương Bình đã vượt qua tầng tám mươi chín như ý muốn, đến tầng chín mươi.

Đến tầng chín mươi, Hai Chữ Số khác không có tư cách vượt tháp với Vương Bình nữa, bọn họ là người công cụ, cũng có thể rút lui rồi.

Sau khi bước vào tầng chín mươi, Vương Bình đã phát hiện nơi này là một không gian đen như mực.

Trong không gian đen như mực, có một ánh sáng màu trắng.

Vương Bình nhìn qua, phát hiện đó là một bục đá được lát bằng ngọc thạch màu trắng.

Trên bục đá có một nam nhân tuấn tú mặc áo choàng đen ngồi trên mặt đất, thưởng thức rượu.

Vương Bình đến trên bục đá, nhìn nam tử trông hơi ôn tồn lễ độ này, ánh mắt lấp lóe, tâm trạng rất phức tạp.

“Ngồi đi.”

Nam nhân tuấn tú nhìn Vương Bình, dịu giọng nói, rót một chén rượu cho Vương Bình.

Vương Bình gật đầu, cũng ngồi xuống mặt đất, tự nhiên nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Ta đã từng nói, ngươi đến nơi này, ta sẽ giải đáp thắc mắc cho ngươi.” Vương Trần nhìn Vương Bình, khóe miệng chứa ý cười, nói: “Cho nên, ngươi có câu hỏi gì, thì cứ hỏi ta là được rồi.”

“Ta và ngươi là quan hệ gì?” Vương Bình im lặng chốc lát, rồi hỏi ra câu này.

“Ngươi cảm thấy, quỷ dị từ đâu tới?”

Vương Trần rót rượu cho mình, lại uống một hơi cạn sạch, không trả lời, mà lại vô cùng tự nhiên hỏi ngược lại.

“Quỷ dị…”

Vương Bình rơi vào suy tư, nói.

“Ta cảm thấy, quỷ dị chắc là mặt tối của Thiên Tháp.”

“Đúng, cũng không đúng.”

Vương Trần gật đầu, lại lắc đầu.

“Chắc ngươi rất tò mò tại sao ta có thể can thiệp vào Thiên Tháp đúng chứ, đó là vì ta và Thiên Tháp trí năng đạt được hợp tác, cho nên ta biết rất nhiều bí mật.”

Ánh mắt Vương Trần sâu thẳm, chậm rãi nói.

“Chư thiên vạn giới này theo cách hiểu của người Trái Đất, chắc là vũ trụ đa nguyên vô tận. Nhưng ngoài vũ trụ đa nguyên vô tận, thì vẫn còn vô tận vũ trụ đa nguyên vô tận.”

“Đặt vào búp bê lồng nhau à.” Vương Bình nói móc.

“Quả thật là hơi giống búp bê lồng nhau, nhưng đây chính là chân tướng. Thế giới quá mênh mông, cho dù là Hai Chữ Số chân chính ở trước mặt nó cũng không tính là gì, khó có thể nhìn thấu được căn nguyên của thế giới vô tận này.”

Vương Trần mỉm cười.

Sau đó, Vương Trần lại trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Trong vũ trụ đa nguyên vô tận vô tận vô tận này, có quy tắc Hắc Ám, tràn đầy hủy diệt và phá hoại.”

“Quỷ dị, chính là vật sinh ra từ Hắc Ám. Thiên Tháp là thứ tồn tại khủng bố nào đó tạo ra để trấn áp quy tắc Hắc Ám, thu hồi quy tắc Hắc Ám.”

“Thiên Tháp, không phải có liên quan tới Một Chữ Số à? Một Chữ Số, toàn trí toàn năng, muốn hoàn toàn xóa bỏ quy tắc Hắc Ám này và quỷ dị dễ như trở bàn tay nhỉ?”

Vương Bình cau mày.

“Về lý thuyết là như vậy. Nhưng mà toàn trí toàn năng thật sự có thể không hề tồn tại, chỉ là gần cấp bậc đó thôi. Còn Hắc Ám, quỷ dị, chính là thứ sinh ra từ cảm xúc tiêu cực của hắn. Chỉ cần hắn không chết, thì không thể hoàn toàn xóa bỏ, cho nên hắn chỉ có thể trấn áp nó.”

Vương Trần lắc đầu, nói.

Nghe vậy, Vương Bình cuối cùng đã hiểu được lai lịch của Thiên Tháp.

“Cũng tức là leo lên đỉnh Thiên Tháp có thể trở thành Một Chữ Số là lừa người ư?”

Vương Bình lại cau mày, vẻ mặt cạn lời.

“Không tính là lừa người, lên đỉnh Thiên Tháp quả thật có hy vọng trở thành Một Chữ Số. Nhưng mà chỉ có người nào đó có thể làm được.”

Ánh mắt Vương Trần sâu thẳm nhìn về phía Vương Bình.

“Ý của ngươi là, chỉ có ta có thể làm được?”

Ánh mắt Vương Bình kỳ quái, chỉ vào chính mình.

“Ngươi là chủ nhân của Thiên Tháp, chỉ cần ngươi có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng, đưa hết tất cả về với bản thân, thu hồi trái tim vĩnh hằng của bản thân ở tầng một trăm, tất nhiên sẽ có cơ hội hoàn toàn bước vào lĩnh vực đó.”

Vương Trần gật đầu, lời nói không làm người khác sợ chết thì không bỏ qua.

“Ta là chủ nhân của Thiên Tháp? Ngươi đang nói đùa à?”

Ánh mắt Vương Bình kỳ quái, cảm thấy tiền bối Vương Bình này đang ăn nói lung tung.

“Ngươi quả thật là chủ nhân của thiên tháp.”

Vương Trần đưa ra đáp án khẳng định.

“Hắn xóa bỏ ký ức của chính mình, biến thành vô số Vương Bình. Thiên phú của ngươi là gần với căn nguyên của hắn nhất, cũng là tính cách tươi sáng nhất. Tức là chỉ cần ngươi có thể lên đỉnh tầng một trăm, thì sẽ có hy vọng trở thành vĩnh hằng giả.”

“Được rồi…” Vương Bình cau mày suy tư, không ngờ hắn lại có lai lịch lớn như vậy.

Nhưng mà nếu như hắn leo lên tầng một trăm thật, vậy hắn có còn là hắn không?

Đây là một câu hỏi.

“Vậy ngươi lại là lập trường gì?”

Vương bình nhìn Vương Trần thật sâu, trầm giọng hỏi.

“Trái Đất nguyên sơ là trung tâm của vũ trụ đa nguyên vô tận vô tận vô tận, liên kết với vô số thế giới, là nơi vị kia sinh ra, ta không vào được, cũng không thể can thiệp.”

Vương Trần im lặng chốc lát, rồi thản nhiên nói.

“Cũng tức là ta muốn trở về cứu sống cha mẹ đã chết vì cứu ta trước khi ta xuyên không, thì nhất định phải để ngươi trở thành vĩnh hằng giả.”

“Thiên Tháp trí năng mặc kệ là sáng tạo ra Alpha, hay là hợp tác với ta, đều là để tìm kiếm chủ nhân chuyển thế kia của nó.”

“Nhưng mà, Thiên Tháp trí năng có rất nhiều hạn chế, chỉ có thể cạn thiếp chút ít vào chế độ trò chơi trong quy tắc, và cả giải phóng quyền hạn xuyên không của Trái Đất nguyên sơ. Nhưng mà nó không thể can thiệp quá nhiều vào thế giới bên ngoài, cũng không thể bồi dưỡng người ta, cho nên nó chỉ có thể lựa chọn hợp tác với ta.”

“Thì ra người sáng tạo ra Alpha lại chính là Thiên Tháp trí năng.”

Vương Bình lại có được một tin tức nữa, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Đồng thời hắn cuối cùng đã biết dụng tâm lương khổ của tiền bối Vương Trần này rồi.

Thì ra hắn là muốn trở về, cứu sống cha mẹ của hắn, đúng là si tình.

“Nhưng mà cho dù ta đến tầng chín mươi rồi, thì vẫn còn thiếu một người mới có thể khởi động trò chơi nhỉ.”

Ánh mắt Vương Bình lấp lóe, lên tiếng.

“Không, quy tắc của tầng chín mươi chỉ là ngụy trang. Trên thực tế, chỉ cần ngươi đến tầng chín mươi, nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành rồi. Đến lúc đó, ngươi có thể trực tiếp đến tầng một trăm.”

“Nói cho cùng chỉ cần ngươi có thể bước ra một bước này, mọi thứ tiếp theo đối với ngươi đều chỉ là làm cho có thôi. Tiếp theo, ngươi chỉ cần thoải mái tiến đến tầng một trăm, thử lấy về sức mạnh thuộc về chính mình là được.”

Vương Trần thở dài, tâm trạng vô cùng phức tạp.

“Được rồi.”

Vương Bình gật đầu.

“Hy vọng ngươi có thể thành công trở về vĩnh hằng, hoàn thành nguyện vọng của ta.”

Vương Trần dừng lại một lát, lại nói.

Lần này, hắn đã đổi thành tôn xưng.

Thấy cường giả hắn vẫn luôn coi là kẻ địch lớn khủng bố, tính toán hết từ quá khứ đến tương lai hiện ra biểu cảm này, Vương Bình cũng có tâm trạng phức tạp.

“Ta sẽ.”

Vương Bình thở dài.

Sau đó, thân thể của Vương Bình bị ánh sáng trắng bao phủ, rời khỏi nơi này.

Năm tháng vô tình, chớp mắt đã trôi qua ngàn vạn năm.

Vương Bình đã đến tầng một trăm từ lâu, tiếp xúc với trái tim vĩnh hằng trong truyền thuyết, thử dung hợp với nó.

Thời gian không phụ người có lòng, Vương Bình thật sự đã dung hợp trái tim vĩnh hằng, trở thành ngụy Một Chữ Số mới.

Nhưng mà không giống Vương Trần nói, tiền thân của hắn không phải ngụy Một Chữ Số, mà là Một Chữ Số chân chính, vĩnh hằng giả chân chính.

Toàn trí toàn năng, tức là vô địch, cũng tức là cô độc vĩnh hằng, thế gian này đối với hắn không có bí mật đáng nói.

Cho nên hắn mới xuất hiện cảm xúc tiêu cực vì nhàm chán.

Cảm xúc tiêu cực bắt nguồn từ toàn năng, cũng là sức mạnh hắn cố ý phân tách, chính là để khiến hắn trở nên không hoàn mỹ.

Nếu không ngay cả phong bế bản thân, hắn cũng không thể làm được.

Nhưng mà sức mạnh phân tách càng ngày càng mạnh, không chịu khống chế, cho nên hắn mới sáng tạo ra Thiên Tháp để trấn áp nó, đồng thời biến bản thân thành vô số phần, không còn trên thế gian.

Vương Bình chính là người chuyển thế phù hợp trái tim vĩnh hằng nhất mà Thiên Tháp trí năng có thể tìm thấy.

Bây giờ, Vương Bình đã dung hợp trái tim vĩnh hằng, trở thành ngụy Một Chữ Số.

Chỉ cần Vương Bình muốn thu hồi Thiên Tháp, thanh lý những ô uế hắc ám kia, thu hồi những sức mạnh kia và “hắn” biến thành vô số phân thân, quy nạp hết tất cả về bản thân, thì hắn sẽ có thể trở thành Một Chữ Số chân chính.

Nhưng mà Vương Bình không định làm như vậy.

Vương Bình lo ký ức của hắn bị che phủ, có băn khoăn.

Vì vậy, cho dù lúc nào hắn cũng có thể trở thành Một Chữ Số, nhưng tạm thời hắn sẽ không làm như vậy.

Ngụy Một Chữ Số cũng được, Một Chữ Số chân chính cũng vậy, đều là tồn tại vô địch, không cần phải ép bản thân bước thêm một bước.

Đồng thời, cho dù thật sự có thể trở thành Một Chữ Số không có băn khoăn, Vương Bình cũng lo bản thân sẽ thành “người tự sát” thứ hai.

Tiếp đó, Vương Bình mỉa mai Thiên Tháp trí năng một phen, trả thù chuyện lúc trước “trêu đùa” hắn ở trong trò chơi Thiên Tháp.

Sau đó, hắn đã hoàn thành lời hứa, phục sinh cha mẹ của Vương Trần, đồng thời đưa hắn trở về Trái Đất nguyên sơ.

Còn Vương Bình thì trở về trong căn nhà thuê lúc ban đầu, nhìn mì ăn liền còn chưa ăn xong của mình, mãi không thể lấy lại tinh thần.

Cuối cùng, hắn nhìn hộp thuốc vẫn còn mấy điếu kai của hắn, mỉm cười, cầm nó lên, từ từ châm cho mình một điếu, thoải mái phì ra một vòng khói thuốc.

Trở thành vĩnh hằng giả, tiếp theo hình như cuối cùng hắn đã có thể nhàn nhã sống qua ngày rồi.

~Hết~

Chân thành cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!