Chương 98: Hỗn loạn

[Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh

Thương Điểu Độc Tình

4.621 chữ

02-11-2024

Lúc này, phía cửa chính của sảnh yến hội bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lớn.

“Ầm!!”

Âm thanh thủy tinh vỡ vụn, cộng thêm tiếng động như có thứ gì đó đổ xuống đất, chói tai trong bóng tối, tất cả mọi người đều bị dọa giật mình.

“Cái quỷ gì!?”

“Mẹ kiếp, dọa tôi giật mình!”

“A a!!”

Cô gái mặc lễ phục cũng bị dọa sợ, không khỏi phát ra một tiếng thét chói tai.

Tiết Cảnh nhân cơ hội rút tay ra, đi về phía trước hai bước, hai tròng mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn quét bốn phía.

Trong bóng tối, hình như có quái vật vô hình đang ẩn nấp.

“Bên kia có âm thanh gì?”

“Chắc là có người chạy lung tung đụng vào cửa chính, làm vỡ kính cửa chính, thật là, tối như vậy cũng không cẩn thận.”

“Điện thoại của ai còn pin, điện thoại của tôi hỏng rồi.”

“Của tôi cũng vậy.”

“Của tôi cũng vậy... Ai mang theo sạc dự phòng?”

“Đã mất điện rồi, sạc dự phòng để làm gì, có pin dự phòng không?”

Hiện trường một mảnh ồn ào, nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng khách sạn đột nhiên mất điện, cũng không gây ra hỗn loạn gì.

“Không đúng lắm.” – Bùi Thiên Thành ấn nút nguồn điện thoại hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh.

Anh nhíu mày:

“Không thể nào khách sạn mất điện mà điện thoại của nhiều người như vậy cùng lúc hết pin được.”

Trong bóng tối, Diệp Thừa Lâm ở bên cạnh lên tiếng:

“Thôi đừng nói chuyện này nữa, cũng không biết mất điện đến khi nào, chúng ta ra khỏi khách sạn trước đi, thang máy chắc không dùng được rồi, chúng ta đi cầu thang bộ xuống... Ai có bật lửa, lấy ra soi đường.”

Bùi Hữu Quang vội vàng nói:

“Tôi có.”

Hắn móc ra một chiếc bật lửa dầu hiệu.

“Tạch —— “

Hắn xoay ngón tay, châm lửa.

Trong đại sảnh tối đen xuất hiện một vùng sáng.

Mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, con người có nỗi sợ hãi bóng tối ăn sâu vào trong gen, lần nữa nhìn thấy ánh sáng, thậm chí có một loại cảm giác hạnh phúc.

“Mọi người, tập trung lại đây.”

Diệp Thừa Lâm vỗ tay, nói lớn.

“Đi theo ánh sáng, lại đây hết, chúng ta từ từ đi ra ngoài, đừng chen lấn, cẩn thận dưới chân.”

Những người trẻ tuổi trong đại sảnh cơ bản đều là bạn của Diệp Thừa Lâm hoặc là bạn bè mà Diệp Thừa Lâm dẫn đến, thêm vào đó ánh sáng của bật lửa mang đến cảm giác an toàn khiến người ta muốn đến gần, vì vậy đều rất nghe lời tụ tập lại.

“Haiz, một bữa tiệc tốt đẹp, sao lại mất điện, khách sạn Thụy Châu này đang làm cái trò gì vậy?”

“Cũng không hẳn là do khách sạn, có thể là nhà máy điện gặp sự cố? Biết đâu cả khu vực này đều mất điện.”

“Tôi thấy thế này cũng thú vị đấy chứ, cảm giác rất kích thích, nếu là trong phim kinh dị, chắc bây giờ chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi, ha ha.”

Mọi người cười nói trò chuyện, tuy rằng đang ở trong bóng tối, nhưng nhiều người như vậy, lại có ánh sáng, hai yếu tố này đã xua tan phần lớn bất an, tạo thành một loại cảm giác kỳ lạ ‘vừa kích thích vừa an toàn’.

Điều này khiến tâm trạng của đa số mọi người đều rất tốt, không vì bữa tiệc đột ngột kết thúc mà sinh ra bất mãn quá lớn.

“Hay là chúng ta đến phòng xảy ra án mạng kia xem thử, chẳng phải sẽ kích thích hơn sao?”

Trong nhóm nhỏ của Diệp Thừa Lâm, có người đột nhiên đề nghị.

“Thôi đi, không có đèn đóm gì cả, đáng sợ lắm, tôi hơi sợ...”

Có cô gái nhỏ giọng từ chối.

“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người thế này, dù ma quỷ đến cũng không biết bắt ai, hơn nữa, không phải có cậu Bùi ở đây sao? Võ công của cậu ấy cao cường như vậy, nếu thật sự gặp chuyện gì cũng có thể bảo vệ chúng ta.”

Người kia nói tỉnh bơ.

Bùi Thiên Thành cười, đang định lên tiếng, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt kỳ lạ, anh ta lập tức quay đầu nhìn lại, hình như thấy có một bóng đen lướt qua.

“Là cái gì!” – Anh ta quát lớn.

Mọi người bị anh ta dọa giật mình.

“Sao vậy cậu Bùi? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Đừng dọa tôi, tim tôi không tốt, không phải thật sự có ma đấy chứ?”

Bùi Thiên Thành nhìn chằm chằm về một hướng, trong ánh lửa yếu ớt, các nơi trong đại sảnh đều lờ mờ, rất khó nhìn rõ.

“Chắc là tôi nhìn nhầm.”

Anh ta không chắc chắn nói.

Mà ngay khi anh ta vừa dứt lời...

“Phập —— “

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, trong nhóm nhỏ của Diệp Thừa Lâm, người đề nghị đi khám phá phòng xảy ra án mạng, vậy mà biến mất ngay tại chỗ!

“Ứng Dương!?”

“Người đâu, xảy ra chuyện gì vậy!?”

“Ê, đừng dọa tôi!!”

Ngay sau đó, trong sảnh yến hội bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết đến cực điểm.

“Đừng, cái gì vậy, aaaaaa!!”

Tiếng kêu thảm thiết đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn vượt quá sức tưởng tượng.

“Là giọng của Ứng Dương!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Mọi người lập tức kinh hãi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!